“Không, không! Nghi, em đừng nói vậy mà…”
Lục Đông Phong vội vàng muốn sà tới người cô, nhưng vì bị đau cho nên sắc mặt anh nhăn nhúm lại. Cô lo lắng vội đỡ lấy anh:
“Anh cẩn thận một chút.”
Lục Đông Phong cuống quýt ôm lấy cô:
“Anh sẽ tìm mấy tên vệ sĩ chung thành, để họ giữ nhà cho chúng ta, nếu em không muốn thì con kiến cũng không được bước qua chứ đừng nói là mẹ.”
Đó là mẹ của anh chứ không phải kẻ cướp. Giờ thì anh vẽ ra viễn cảnh như thế, thực tế để thực hiện được lại không dễ dàng.
Cô thở dài:
“Tạm thời đừng nói chuyện này nữa.”
Cô thấy rằng cứ động đến mấy chuyện này là y như rằng hai người sẽ cãi nhau, hoặc đúng hơn là cô không vừa ý sẽ giận anh. Trước mắt cứ yêu đi đã, còn khó khăn quá khiến cô mệt mỏi thì tính sau.
Ngày thứ hai Lục Đông Phong nằm viện, Hạ Lam vào thăm anh. Hôm đầu, Lục phu nhân đã chứng kiến được một Hạ Kiều Nghi vụng về không giỏi chuyện gì, đặc biệt là chuyện chăm người. Thời gian lớn cô đều dùng để ngồi bên cạnh nói chuyện với Lục Đông Phong, còn đâu mấy việc vặt vãnh đều đẩy sang cho người giúp việc từ Lục gia tới, chứ quả thực Đoàn Yên Miên có mặt ở đó cũng không quá giỏi.
Đến khi Hạ Lam tới rồi, Lục phu nhân dù không ưa bà nhưng cũng phải né qua một bên. Hạ Lam chu toàn từ a tới z không phải vì bà muốn ra vẻ với Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901044/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.