Ầm~
Sau một tiếng nổ inh tai nhức óc thì mọi người kinh hãi khi thấy sàn đá trước mặt hắn bị chém thành một mớ hỗn độn,đá vụn nằm lăn lóc xung quanh một vết rách sâu không thấy đáy.Cảm tưởng nếu như bước hụt chân ngã xuống thì rơi đến phía bên kia bán cầu cũng không phải là không có khả năng.
- Tiểu bảo bối!Con có sao không?
Một cỗ hương thơm quen thuộc mạnh mẽ ôm trầm lấy hắn khiến hắn không thể nào phản kháng.Mà căn bản hắn cũng không muốn phản kháng,cơ mà như thế này thì quá phá kịch bản rồi.
Hắn hung hăng quăng ánh mắt về phía tên tiểu tử đang cười hề hề kiểu “Ta không hề biết a.Ta chỉ là một chú chim sâu đi ngang qua”.
- Sư n…phụ cứ bình tĩnh.Ta tạm thời không việc gì.
- Vớ vẩn.Khóe miệng vẫn còn lưu huyết đây này!Là tên đó đả thương con?
Thanh Dương cuống quít nâng mặt hắn soi thật kĩ từ trên xuống dưới,từ trái qua phải sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét về phía gã mặt trắng cách đó không xa:
- Sát!
Thời điểm này trong đầu tất cả mọi người trong phòng,ngoại trừ hắn,đều có chung một ý nghĩ:“Tuyệt đối không được đùa với nữ nhân này”.
- Dương Dương.Lùi lại.
Hắn nhìn vào âm thể mờ nhạt của gã,trầm giọng nói.
- Nhưng…
- Lùi lại.
(Tên này điên rồi!Lại dám ăn nói như thế với sư thúc,không sợ bị cạo đầu bôi vôi sao?)
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngạo Nam sốc nặng,nhưng cái cách Thanh Dương ngoan ngoãn lùi ra sau lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924385/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.