Chương trước
Chương sau
- Thần tiên tỷ tỷ…

Tiểu Trà rất muốn an ủi Thanh Dương nhưng không biết phải nói thế nào,cứ như vậy đứng tần ngần ở cửa một lúc lâu.

Mặc dù Tiêu Viêm rõ ràng là đang ôm con gái mình nhưng bị ánh mắt ngây ngô của Tiểu Trà nhìn chòng chọc khiến gã cảm thấy có hơi mất tự nhiên.Đặt Thanh Dương đã xỉn quắc cần câu nằm ngay ngắn lên giường,gã ngắc Tiểu Trà lại rồi nói:

- Chăm sóc con bé cho cẩn thận.

Tiểu Trà nhìn theo bóng lưng gã đi ra cửa,buột miệng hỏi:

- Đại ca thật sự đã chết sao?Cứ như vậy mà chết?

- …

Tiêu Viêm khựng lại một lúc,đầu không ngoảnh lại đáp:

- Mạng người chỉ rẻ mạt như vậy thôi.

Nói thì nói vậy nhưng kì thực lời của Tiểu Trà khiến gã có một linh cảm không lành.Nếu người khác thì không nói làm gì,cơ mà cái thằng nhãi u hồn bất tán đó lại chịu chết đơn giản như vậy à?Mặc dù thời điểm tên kia túm cổ áo hắn nhảy ra khỏi tửu lâu Tiêu Viêm đã thấy xương ngực của hắn bị dập nát,sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc.Cơ mà ai biết được có phải hắn đang giả vờ hay không,hoặc có thể Tiểu Dương đã cho hắn pháp bảo hộ mệnh nào đó mà ngay đến chính con bé cũng không nhớ.

Đi ngang qua Thí Kiếm Đình,Tiêu Viêm rất ngạc nhiên khi thấy đám đệ tử đang tập luyện chăm chỉ.À không,chính xác thì gã chỉ ngạc nhiên vì thấy thằng nhãi Ngạo Nam tập luyện chăm chỉ thôi.

Minh Thần vung kiếm hóa giải thế công của Ngạo Nam,hảo tâm nhắc nhở:

- Đã đánh liên tục cả nửa ngày rồi.Ngươi có chắc là không cần nghỉ ngơi?

- Thực lực bây giờ của ngươi đánh được tên Nguyên Anh đó sao?

- Không thể.

- Vậy thì câm mồm lại!

Ngạo Nam nâng kiếm lên cao rồi bổ một cú thật mạnh khiến mặt đất nứt ra một vệt dài,đồng thời Tùng Văn Kiếm trong tay gã cũng vỡ nát thành vô số mảnh rơi đầy đất.

Minh Thần nghiêng người đứng ngay sát vết nứt,trầm giọng nói:

- Muốn giết người à?

Ngạo Nam không thèm đáp lời gã,quay lại nhìn đám sư đệ hung hăng quát:

- Mang thêm kiếm ra đây!

(Ra ngoài gặp đối thủ mạnh hơn mới có thể kích phát tinh thần cầu tiến.Xem ra không phải ai cũng bị ảnh hưởng bởi cái chết của hắn.)

Thấy tuổi trẻ năng động như vậy Tiêu Viêm cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết trào dâng,bỗng nhiên muốn đi tới chỉ điểm cho bọn chúng một chút.

- Nếu không phải chiêu Hữu Phụng Lai Nghi của ngươi đánh ra đất thì hắn đã không chết!

Minh Thần nghe vậy thì hơi nhíu mày,gằn giọng:

- Giờ ngươi lại đổ lỗi cho ta?Tuyết Hoa Đoạt Mệnh không giết được người còn già mồm!Thường ngày ngươi chịu khó tập luyện một chút thì lúc ấy đã có thể mang hắn chạy đi rồi!

- Ngươi dám đổ lỗi cho lão tử!?

- Còn không phải là tại ngươi bày trò!?

- Mẹ khỉ!Ta đánh chết tên mặt sắt nhà ngươi!

- Lão tử lại sợ ngươi quá!



- Đậu xanh đậu đỏ!Chỉ một thằng Tôi Thể thôi mà tại sao đứa nào cũng làm ầm ĩ lên thế?!

Tiêu Viêm đóng sầm cửa lại rồi mệt mỏi kéo cái ghế lại ngồi phịch xuống.Tính toán của gã trước đó cũng đã xét đến trường hợp tệ nhất là Tiểu Dương sẽ làm lớn một phen,nhưng không ngờ ngay cả hai tên đệ tử xuất sắc nhất cũng bị dính chưởng.Nếu vì chuyện này mà trong môn phái xảy ra mâu thuẫn nội bộ thì đúng là cái được không bù nổi cái mất.

(Đều tại tên Lăng Báo kia xuất hiện không đúng lúc.Nếu trước đó có thể chứng minh hắn là kẻ đoạt xác thì mọi sự liền dễ nói rồi.)

Bây giờ ngồi ân hận cũng không giải quyết được việc gì.Lại nói,gã dù sao cũng là lão quái vật vài trăm tuổi,cái chết của một Tôi Thể thì tạo ra được bao nhiêu phiền phức?Có thể làm khó nổi gã sao?

Nghĩ thông suốt rồi thì tâm trạng cũng khoan khoái hơn hẳn.Tiêu Viêm đứng dậy vươn vai một cái rồi cầm lấy cây bút lông trên bàn chấm vào khay mực chu sa tiếp tục loay hoay với phát minh mới của mình.



- Thần tiên tỷ tỷ,người tỉnh rồi!

Thanh Dương mệt mỏi nhìn quanh,ánh mắt của nàng rơi lên người Tiểu Trà đang chật vật ôm một chậu quần áo to đùng,toàn bộ đều là y phục bị nàng nôn ướt trong những ngày qua.

Lại nhìn thêm vài lần,quả nhiên không có bóng dáng của hắn.Nàng khép lại đôi mắt trống rỗng,uể oải nói:

- Tiểu Trà,ta đã thế này trong bao lâu?

- Dạ?Hôm nay là ngày thứ tư ạ.

- …

Thấy Thanh Dương có ý định xuống giường Tiểu Trà vội quăng chậu quần áo xuống đất theo bản năng chạy tới đỡ lấy tay nàng.Dạo gần đây hình tượng của Thanh Dương có chút nát khiến con bé thậm chí quên mất người trước mắt là thần tiên tỷ tỷ võ công cao cường mà nó từng sùng bái.

- Thần tiên tỷ tỷ muốn đi đâu ạ?

Thanh Dương khẽ lắc đầu:

- Không.Chỉ muốn ra ngoài nhìn chút thôi.

Một lớn một nhỏ dìu dắt nhau đi ra cửa,ngay lập tức một cơn gió lạnh ập tới khiến Thanh Dương khẽ rùng mình.Nàng thậm chí quên cả việc vận linh khí hộ thân,chỉ trầm tư phóng tầm mắt nhìn ra xa.Hôm nay Hậu Phong cũng bị bao phủ bởi một màn sương dày khiến cho Kiếm Phong vốn là kiến trúc đồ sộ nhất cũng chỉ là một hình ảnh nhỏ nhoi mập mờ trong sương khói.Cảnh tượng này đã duy trì như vậy cả trăm năm nay,đương nhiên sẽ không vì sự vắng mặt của một tiểu nam hài mà thay đổi.Vô tình,đôi khi cũng là một ưu điểm.

“Trời đất vốn vô tình,người tu tiên thọ cùng trời đất mà lại hữu tình thì sớm muộn cũng chuốc lấy đau thương.Đây là những lời trong cuốn “Tu chân căn bản” mà hồi nhỏ nàng đọc.Khi ấy nàng đọc không hiểu,bây giờ khi ngẫm lại nàng vẫn y nguyên không hiểu gì.Nếu đã yêu sao còn sợ đau?Nếu làm một cục đá vô tình thì thọ cùng trời đất mà làm gì?Giống như cuộc sống của nàng trước khi gặp hắn,mỗi ngày đều mệt mỏi với mấy trò con bò của đám chính-tà,rồi thì loay hoay cọ rửa cho thật bóng cái danh hiệu “Cuồng Kiếm Tiên Tử”.

Có lẽ ý nghĩa của sinh mệnh chính là không hiểu.Vì không hiểu nên mới ngu ngốc,vì không hiểu nên mới đau khổ,vì không hiểu nên mới tin ngày mai sẽ tốt đẹp hơn,rồi cứ ù ù cạc cạc như vậy sống hết một đời.

- Thần tiên tỷ tỷ…

Tiểu Trà đứng nghiêm nửa tiếng đồng hồ ngoài trời giá rét,đã bắt đầu có chút không chịu nổi lên tiếng kêu gọi.Hi vọng Thanh Dương dù đang mặc niệm hay hồi tưởng thì làm ơn nhanh nhanh lên một chút.

Thanh Dương cúi xuống nhìn khuôn mặt non nớt đã tái đi vì lạnh của Tiểu Trà.Ánh mắt ngây thơ có vài phần giống với hắn năm đó khiến nàng hơi rung động,thanh âm vì vậy mà trở nên nhu hòa hơn:

- Chúng ta vào nhà thôi.

Tiểu Trà sợ nàng quá đau buồn đâm ra nghĩ quẩn,ngập ngừng nói:

- Sống phải thấy người,chết phải thấy xác.Đại ca…có thể đại ca…

Thanh Dương mỉm cười hiền từ,lắc đầu nói:

- Đừng bàn chuyện này nữa.Hôm nay con muốn ăn gì?

Thái độ này của Thanh Dương càng khiến Tiểu Trà cảm thấy lo lắng hơn.Cho dù con bé ít học nhưng nó cũng cũng biết một nguyên tắc đơn giản là nếu đem tất cả cảm xúc tiêu cực dồn nén lại thì khi bạo phát sẽ rất đáng sợ.Thần tiên tỷ tỷ đột nhiên bình thản như vậy,hoặc là đã triệt để nản lòng thoái chí (khả năng không cao),hoặc là nung nấu ngọn lửa báo thù,thứ chỉ bị dập tắt khi chủ nhân trở thành một đống tro tàn.



- Này!Tên kia là ai thế?Trước nay chưa từng thấy mặt hắn.

- Nghe nói là khách của Đường công tử.Hình như là người câm điếc,cả ngày chỉ đi loanh quanh như người mất hồn.

Hai tên gia đinh đang lầm rầm tám chuyện thì bỗng có một thanh âm lạnh lùng truyền đến:

- Rất hâm mộ sao?Có muốn cũng câm điếc như hắn không?

Lăng Hổ sau khi dọa đám gia đinh sợ tái mặt thì dõi theo hắn bằng ánh mắt phức tạp cho đến khi bóng lưng hắn khuất hẳn sau một ngã rẽ.

Đường Thiên đang ngồi lau kiếm ở trước cửa,trông thấy hắn tiến vào thì cười nhạt nói:

- Đi chơi về rồi đấy à?

Hắn gật đầu rồi leo lên giường nằm vắt chân chữ Ngũ.Mấy bữa nay hắn chỉ toàn ăn no rồi năm nhìn trần nhà cho đến hết ngày.Tuy đây là hành vi bình thường của mấy tên ăn no chờ chết nhưng đối với một kẻ bị bắt cóc như hắn thì cũng có hơi quá vô tư rồi.

Đường Thiên tra kiếm vào vỏ,trầm giọng nói:

- Ta không quan tâm ngươi đang mưu tính cái gì nhưng hãy mang đến người mạnh nhất.Kẻo đến khi ta giết hết thì lại đổ tại xui.

- Khặc khặc~Nói toẹt ra như vậy…

Hắn quay sang Đường Thiên,cười nhạt nói:

- Ngươi đúng là một thằng đần nghĩa khí đấy.

- …

Nằm không thì có hơi chán,với lại hôm nay là một ngày khá quan trọng nên đặc biệt thân thiện một chút với kẻ vỗ nát xương ngực của mình chắc cũng không sao.

- Mà cái nữ nhân gặp ở ven sông lần trước ngươi kể tên gì ấy nhỉ?Hình như chưa nói đến đoạn đấy đúng không?

Lời của Đường Thiên nghe như một tiếng thở dài:

- Hân Di.Hân trong…

- Thôi dừng,dừng ngay đó.Giờ tám chuyện hôm nay chỉ thế thôi.

Hắn chỉ vào thanh kiếm Đường Thiên kê ở góc tường:

- Mượn xem tý nhé?

Kiếm là sinh mệnh của kiếm sĩ,thông thường sẽ không cho mượn đâu nhưng Đường Thiên từ lâu đã luyện thành mười tầng Chán Đời Đại Pháp nên thẳng tay quăng thanh kiếm cho hắn.

- Cùn thấy ghê nhỉ.Bao lâu không tu dưỡng rồi?

Đường Thiên chặc lưỡi:

- Khoảng mười năm.

Ngón tay hắn trượt dọc theo thân kiếm,cười nhạt nói:

- Thế này không hay đâu.Đang đánh mà gãy thì bỏ mẹ.

Đường Thiên bắt lấy thanh kiếm hắn ném qua,lạnh lùng nói:

- Ngươi là đang nhắc hay đang rủa?

- Chắc cả hai.

Gã hừ lạnh một tiếng rồi bước ra cửa định đi dạo một lúc cho khỏi chạm cái bản mặt khó ưa của hắn thì bỗng thấy ba cha con Lăng Long,Lăng Hổ,Lăng Báo sầm sập chạy vào.Còn chưa kịp ngạc nhiên thì Lăng Báo đã nhảy xổ tới định túm cổ áo gã.Tất nhiên là Đường Thiên dễ dàng tránh được,không những thế còn bồi thêm một cái bạt tai khiến Lăng Báo ngã cắm đầu xuống đất.

Lăng Long vội đi tới trước mặt gã chắp tay nói:

- Hài tử vô tri.Mong Đường huynh bớt giận.

Đường Thiên hơi nhíu mày:

- Có chuyện gì?

Lăng Long khúm núm nói:

- Về chuyện lần trước…Huynh nghĩ sao?

Gã nheo mắt,cặp đồng tử tối đen chiếu thẳng vào Lăng Long:

- Sao đến khi có chuyện nhờ vả thì đột nhiên lễ phép thế?

- Nào có,nào có.Trước nay trên dưới trong Lăng gia vẫn coi huynh là người một nhà.Nếu không phải huynh là tiên nhân không ham phú quý nhân gian thì ta đã biến nơi tồi tàn này thành biệt phủ…

Đường Thiên giơ tay ra hiệu Lăng Long bớt lảm nhảm,lạnh lùng nói:

- Đã bảo cái Di Hồn Đại Pháp đó…

Lăng Hổ đứng từ nãy đến giờ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.Gã sinh ra đã có thân phận tôn quý,trước nay chỉ có gã từ chối kẻ khác chứ đâu ai dám từ chối gã,vậy nên không nhịn được cao giọng nói với Đường Thiên:

- Ngươi là thần tiên biết tiên pháp,làm gì có chuyện không làm nổi một cái Di Hồn Đại Pháp nhỏ nhoi.Ta thấy chẳng qua là ngươi không muốn giúp thôi.

Lăng Báo tuy ăn trọn một cái bạt tai nhưng hiển nhiên là đối phương đã nhẹ tay nên chỉ choáng váng một chút.Lúc này gã vừa thẹn vừa tức nhảy dựng lên chỉ vào mặt Đường Thiên:

- Đúng là cái đồ thân tiên nhỏ mọn!Ta biết rồi,hay là vì ngươi quá mức phế vật nên…

Lăng Long vội bịt miệng thằng con trời đánh lại,cười hề hề nói:

- Hài tử vô tri,hài tử vô tri.

Mới sáng đã bị ám quẻ,Đường Thiên cho dù có hiền bụt thì cũng phải nổi khùng,trầm giọng nói:

- Di Hồn Đại Pháp là thứ pháp thuật tà môn,không chỉ thất đức mà còn tổn hại thiên lý…

Lăng Long vội nói:

- Để tương lai Lăng gia được hưng thịnh thì chịu một chút tội nghiệt có là gì.Trước khi đề nghị ta đã suy nghĩ rất kĩ,xin Đường ca rộng lòng giúp đỡ.

Đường Thiên bưng lấy trán,cảm thấy có chút cạn lời với đám vô tri này.Chẳng biết ăn nhầm thứ gì mà mấy bữa nay bọn chúng cứ khăng khăng đòi gã sử dụng Di Hồn Đại Pháp.Liếc nhìn cái tên đang nằm ngáp ngắn ngáp dài trên giường,trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia ác độc:

- Được.Di thì di.



- Wây wây.Đang yên đang lành tự dưng lôi ta ra đây chi vậy?

Thân thể bị trói cứng như gói bánh tét,hắn chỉ có thể quăng ánh mắt bực bội vào người Đường Thiên,cơ mà dường như gã không bận tâm cho lắm.

Đường Thiên nhìn về phía đám người Lăng gia,lạnh lùng nói:

- Đây là bước quan trọng.Tốt nhất các ngươi nên bàn luận cẩn thận xem ai sẽ là người làm chuyện này.

Mặt Lăng Long trầm xuống.Hoán đổi thân xác không phải chuyện có thể quyết định vội vàng,và mặc dù vì Lăng gia hay vì cái mẹ gì đi chăng nữa thì việc từ bỏ thân thể mà mình đã quay tay cả chục năm để chuyển sang một thằng nhãi có mái tóc húi cua và làn da nhợt nhạt…Nghe có vẻ không hấp dẫn cho lắm.

Lăng Hổ và Lăng Báo thì không suy nghĩ sâu xa như thế,hai đứa tranh nhau để “được” đổi thân xác:

- Thằng đần như mày đừng có tranh!Mày chưa xuất hiện thì Thanh Dương đã nhận ra mày là kẻ giả mạo rồi!

- Ngươi là huynh trưởng thì đừng có tranh với ta chứ!

- Ngu à!Huynh trưởng thì liên quan gì?!

Lăng Hổ đang cãi tới đỏ mặt thì bỗng bị cha gã túm cổ giữ lại.Lão thấp giọng nói với con trưởng:

- Là nam nhi phải có chí lớn.Đừng để cái lợi trước mắt làm u mê.

- Nhưng…

- Cho dù hoán đổi thì ngươi cũng chỉ là một tên đệ tử quèn.Đường đường là người thừa kế Lăng gia mà ngươi lại muốn thành tựu cả đời chôn vùi tại ngọn núi chết tiệt đấy à?

Lăng Hổ nghe vậy thì ngẩn ra một lúc sau đó chắp tay nói:

- Đa tạ phụ thân.Con hiểu rồi.

- Thế thì tốt.

(Có thế chứ!Sau khi cưới tiên nữ ta cần một đứa đủ chín chắn để quản lí gia tộc,chứ không phải một thằng bại não thích la lối.)

Lăng Long gật đầu sau đó chắp tay sau mông chờ đợi Di Hồn Đại Pháp diễn ra.

(Thật là hú vía. Thay vì đâm đầu vào vũng nước đục thì gửi thằng đệ bại não vào làm tay trong chẳng phải dễ hơn sao?Sau đó lợi dụng bộ não quả nho của nó để tán tỉnh tiên nữ.Hắc hắc~Không thể phức tạp hơn gói một cái bánh trưng.)

Lăng Hổ bắt chước cha gã chắp tay sau mông nhìn Lăng Báo đang bám lấy Đường Thiên lảm nhảm gì đó về tác dụng phụ.

- Không.Ta đã bảo…Mẹ khiếp!Đừng có nhảy vào mồm lão tử!Không có tác dụng phụ,nghe chưa?Và ngươi đừng có lải nhải như đàn bà nữa!

Hắn chặc lưỡi:

- So sánh thế là xúc phạm phái nữ đấy.

Đường Thiên dứ dứ nắm đấm vào về phía hắn rồi quay sang nhìn Lăng Báo:

- Vậy ngươi chịu làm chuột bạch hử?

Lăng Báo vội đáp:

- Đương nhiên.À khoan,cái gì mà chuột bạch?

Hắn cũng chen vào:

- Đấy không phải lời một Nguyên Anh cao thủ nên nói đâu.

Đường Thiên nhíu mày,từ ngón tay trỏ lóe lên một tia lửa điện đánh thẳng vào mi tâm của hắn.

Lăng Long bật cười khô khốc:

- Làm thế chi vậy?

Đường Thiên nhún vai:

- Gây mê đứa khôn hơn để không làm nhiễu loạn quá trình.

Lăng Báo chỉ vào mũi mình hỏi:

- Vậy sao không gây mê ta?

Đường Thiên nghiêm mặt nhìn Lăng Long:

- Không thể chắc chắn mười phần rằng Di Hồn Đại Pháp sẽ thành công.Nếu rủi có đứa nào chết thì đừng có mà trách ta.

Lăng Long cũng nghiêm mặt đáp:

- Muốn có thành tựu,phải có hi sinh.

- Sao không gây mê ta?



Đường Thiên hô lớn một tiếng,linh khí cuồn cuộn phả ra khiến Lăng Long và Lăng Hổ vội vận kình xuống hai chân,còn đám gia đinh đang đứng xem cách đó vài trăm mét thì đều bị kình phong xô ngã.

Gã ngửa lòng bản tay,thân thể của hắn và Lăng Báo đồng thời bay lên khoảng bốn mét rồi quay tít như chong chóng.Trong không gian văng vẳng thanh âm thống khổ của nhị thiếu gia nhà họ Lăng:

- Oa~oa~oa~oa~Chóngggg mặttttt a~

Khóe miệng Đường Thiên nhếch lên một nụ cười đáng sợ,hai tay gã vỗ vào nhau,cùng lúc đó thân thể của hắn và Lăng Báo cũng di động theo,hai cái đầu cụng mạnh vào nhau tạo thành tiếng “bình” nghe rõ mồn một.

Lăng Hổ ở dưới âm thầm nuốt nước bọt.May là gã không tranh,chứ chẳng may tranh được rồi ăn quả cụng đầu này thì có khi hồn phách còn chưa kịp chuyển đổi đã bị cụng văng đi hơn nửa rồi.

Kì lạ là sau khi va chạm một cú long trời lở đất thì đỉnh đầu của hai người lại dính cùng một chỗ như được kết nối bởi một thế lực vô hình.Cùng lúc đó linh khí cuồn cuộn như một tấm kén khổng lồ bao trùm lên hai thân thể,thỉnh thoảng ở trong kén lóe lên một tia sáng màu lục khiến đám người đang hóng hớt phía dưới được một phen thót tim.

Xì~ ìì~

Một thanh âm nực cười phát ra khi cái kén bằng linh khí tan biến.Hai thân thể mất đi linh lực chống đỡ ầm ầm rơi xuống như mít rụng,nằm im lìm không nhúc nhích.

Lăng Long vội chạy lại căng mắt quan sát nhưng vô ích.Hai thằng vẫn chưa tỉnh lại,căn bản không thể biết được Di Hồn Đại Pháp đã thành công hay chưa.

Hiểu được tâm tư của Lăng Long và đám người đang hóng hớt,Đường Thiên nói:

-Vừa nãy hắn bị ta đánh trúng mi tâm,hủy đi thần trí.Đứa nào tỉnh dậy mà ngáo ngơ thì đấy chính là hắn.

Tuy vẫn hơi nghi ngờ vì Đường Thiên đột nhiên lại có lòng tốt giúp đỡ mà không đòi hỏi gì,nhưng vừa rồi hắn bị tia điện đánh trúng mi tâm là điều tất cả mọi người đều trông thấy.Chưa kể đây còn là cách đơn giản nhất để phân biệt,nếu không tin thì chính là tự làm khó mình.

- Móa nó!Đột nhiên quay mòng mòng như vậy!Dọa chết lão tử rồi!

Hắn đang nằm im lìm bỗng nhiên bật dậy khiến Lăng Hổ dù đã chuẩn bị tinh thần cũng vô thức nhảy dựng lên.Lăng Long tuy trải đời nhưng gặp phải pha hại thần kinh này sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

- Hai người nhìn cái gì?Không thành công sao?Ta mọc ra tám cái chân hai cái đầu sao?!Gương đâu!Con mẹ nó người đông như vậy sao không ai mang gương đến cho lão tử!

(Khùng khùng thế này thì đúng là nhị thiếu gia rồi.)

Đám gia đinh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi,đối với vị thần tiên núp trong góc vườn đương nhiên là càng nảy sinh thêm kính ý.

Lừa được thiên hạ,không lừa được người nhà.Lăng Long và Lăng Hổ tuy thấy phản ứng của hắn rất quen thuộc nhưng hành vi là thứ ai cũng có thể học,dù sao cũng không phải mới gặp hắn lần đầu nên nhất thời vẫn chưa tin Di Hồn Đại Pháp đã thành công.

Lăng Báo đang nằm thẳng cẳng bị thanh âm kích động của hắn đánh thức,chậm rề rề ngồi dậy đưa ánh mắt cá chết nhìn xung quanh:

- A…Ê…

Lăng Long thấy đứa con này chướng mắt đã lâu,nay còn bắt gặp cử chỉ ngô nghê như vậy thì không nhịn được quát:

- Đem trói nó ném vào phòng Đường đại tiên!

Đường Thiên nghe vậy thì nhíu mày nói:

- Giờ nhị thiếu gia đã nhập vào thân xác của hắn.Hắn nhập vào thân thể phế vật của nhị thiếu gia thì còn đem người nhốt ở chỗ của ta làm gì?

Dứt lời liền vung chân sút Lăng Báo văng tới chỗ đám gia đinh.Một đòn này thuần túy là lực cơ bắp,chứ nếu vận linh lực thì thân thể Lăng Báo đã sớm thành đống thịt nát rồi.

(Mượn dịp này thử hắn một chút.)

Trong đầu Lăng Hổ lóe lên một ý tưởng rất hay,gã nói:

- Cái xác đó không cần nữa.Đem băm nhỏ rồi đốt đi.

Mệnh lệnh này khiến đám gia đình đồng loạt câm nín,những kẻ gan nhỏ đều không nhịn được rùng mình mấy cái.Vẫn biết đại thiếu gia máu lạnh,nhưng không ngờ máu lạnh đến nỗi vừa mới di hồn đã muốn hủy xác của em ruột.

(Ai lại muốn xác của mình bị hủy chứ.Nếu hắn đang giả bộ thì nhất định sẽ ngăn cản.Còn nếu hắn không ngăn cản thì nhất định là thằng ngu ngoại hạng.Nhưng tu chân giả không có người ngu,vì vậy hắn nhất định sẽ ngăn…)

- Đúng đấy!Đốt đi!Đốt luôn và ngay kẻo đêm dài lắm mộng!

Đám gia đinh ngơ ngác nhìn hắn miệng hô tay cổ vũ.Cảm giác cứ như là hắn đang giục người ta đốt một đống rơm ven đường vậy.

Lăng Long cười nhạt nói:

- Đủ rồi.Tạm thời để tên tiểu tử đó lại biết đâu có chỗ hữu dụng.Làm gì cũng cần lưu một đường lui,nếu sự việc bại lộ thì cũng còn linh hồn của hắn để ra điều kiện với đám tiên nhân.

Nói xong thì lão chắp tay sau mông thong thả rời đi.Long Hổ sau khi trao cho hắn ánh mắt nghi ngờ ẩn sau nụ cười thân thiện thì cũng bỏ đi.

- Bắt lão tử diễn ở cái sân rõ to rồi không chào một tiếng đã bỏ đi.Mẹ nó,đúng là một lũ vô lễ.

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng,thân thể lóe lên sau đó biến mất.

Đám gia đinh đang lục đục rời đi thì bỗng bị hắn gọi lại.Hắn chỉ vào Lăng Báo đang ngơ ngác đã bị trói thành bộ dạng y chang như một con sâu,lạnh lùng nói:

- Vội đi đầu thai à?Mang tên này vào nhà kho.Ta còn chưa xong việc với gã đâu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.