Bạch Nhãn Lang thở ra một ngụm khí giảm bớt trọng lượng cơ thể,cả người giống như con diều mượn lực đá bay lượn trên không trung sau đó xoay người nặng nề tiếp đất.Đây tuy chỉ là một thủ thuật nhỏ,một tiểu xảo mà trên giang hồ ai cũng biết nhưng vào những thời khắc quan trọng thế này thì sống hay chết lại phụ thuộc vào việc tiểu xảo ngươi có là nhiều hay ít.
Ngay khi chân vừa chạm đất thì Bạch Nhãn Lang không dám chậm trễ một giây nào,lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Ô Long Thành.
Diễm Tuyết bị Bạch Nhãn Lang ôm cứng trong ngực,khuôn mặt đỏ bừng kêu lên:
- Ngươi còn không buông ra!?Lão nương có chân,lão nương tự đi được!
Bạch Nhãn Lang nhếch miệng nói:
- Từ năm tám tuổi ngươi đã không có chân rồi.
Diễm Tuyết đang định cãi thì từ xa bỗng truyền tới một tiếng gầm vang:
- Chạy đi!Chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn!
Xích Viêm không chỉ mạnh tới biến thái mà khinh công còn thuộc dạng kinh thế hãi tục,gã lướt đến như một cơn bão mang theo uy áp ngập trời phủ xuống khiến hai người bọn họ không thở nổi.Cảm thấy uy áp càng lúc càng gần,Bạch Nhãn Lang khó nhọc gào lên:
- Ngươi cảm thấy bắt nạt một nữ nhân là rất hay ho à?
Xích Viêm cười lớn:
- Sẽ là hay ho khi ta đục đủ số lỗ để lần luân hồi tiếp theo con nhãi ấy không còn vung chân vào mặt người khác!
Dứt lời gã tung chưởng về phía Bạch Nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924352/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.