- Tìm gì vậy ?
Yasuo Ma Kiếm thấy hắn dọc đường cứ lục hết túi áo đến túi quần thì lấy làm lạ. Không ngờ trên thế gian lại có thứ khiến tên nhãi chán đời này bận tâm đấy.
- Số bốn.
Hắn lật tung cái tay nải lên rồi lại lục lọi trong ống tay áo, buồn bực nói :
- Ngọc bài số bốn của ta bị tên Dương Phàm cầm đi rồi ?
Yasuo Ma Kiếm nhớ lại cảnh tượng khi đó. Quả thực sau khi xem nhiệm vụ thì Dương Phàm đã đem ngọc bài giắt vào đai lưng rồi, hắn có tìm thế tìm nữa cũng vô dụng.
Nó đem chuyện này kể lại, rất ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt hắn lập tức xị ra như thể đánh mất thứ gì trân quý :
- Trí nhớ tốt đấy. Cơ mà nhớ thì cũng chẳng để làm gì. Thôi, đi tiếp.
- Ngọc bài đó rất quan trọng với ngươi ?
Yasuo khập khiễng theo sau hắn, đối với sự thất vọng của hắn cảm thấy vô cùng kì quái. Không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao? Làm gì mà buồn bã như sắp bị treo cổ vậy ?
- Khối ngọc thô ấy không quan trọng, số khắc trên nó mới quan trọng. Bốn là số may mắn, là con số rất có duyên với ta.
Hắn thật thà đáp. Bất quá không phải lúc nào nói thật cũng sẽ được người khác tin tưởng.
- May mắn ?Ngươi có biết số bốn là số tử không ?Thảo nào…Từ lúc ngươi đòi ngọc bài số bốn ta đã nghi nghi. Còn cả lần ở Tứ Sơn Tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924316/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.