Nơi đóng quân của Trấn Tây quân vốn cách không xa sơn cốc, những ngày mùa hè nơi này núi xanh nước biếc, giờ tuy là mùa đông, nhưng chiếntranh u ám tạm chấm dứt, lúc màn đêm dần buông xuống, ánh trăng nhưnước, ngược lại khiến chốn quân doanh nặng nề có thêm vài phần nhu hòa.
Ánh trăng màu trắng bạc rực rỡ hư ảo, bao phủ một mảnh doanh trướng, gióđông tuy se lạnh, nhưng cũng có chút nhẹ nhàng khoan khoái, thổi vào mặt cho người ta cảm giác phấn chấn tinh thần, trong lành tươi mát, tựa như muốn an ủi sự căng thẳng trong những ngày qua.
Khánh Nhiễm ômhành lý tiến từng bước đến chủ trướng, mắt thấy bên trong đại trướng hắt ra ánh sáng nặng nề, trên lớp vải bố có một bóng hình cao ngất layđộng. Không hiểu sao nàng lại có chút khẩn trương, phất rèm tiến vào,thấy bên trong trướng sử dụng bình phong ngăn ra một không gian nhỏ,được bố trí một chiếc giường bằng trúc, thế này Khánh Nhiễm mới an tâm,vừa đem bọc nặng đặt lên giường. Yến Hề Ngân đã vòng qua bình phong bước ra, Khánh Nhiễm quay đầu, ánh mắt giao nhau, hai người đều sửng sốt.
Khánh Nhiễm giật mình, vội vàng cung kính nói: “Vương gia.”
Nàng thấy Yến Hề Ngân chỉ mặc một bộ mãng bào rộng lớn, chiếc cổ lộ ra bênngoài, chiếc áo hơi mở làm ẩn hiện dáng người cao lớn khỏe mạnh của hắn, liền vội vàng dời ánh mắt sang hướng khác.
Yến Hề Ngân thấy nàngcúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy nàng cúiđầu, khoảng gáy phía sau tỏa ra ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946553/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.