Sáng sớm hôm sau, trời quang đãng, làn gió cuối đông mang theo mộtchút ấm áp, thổi vào mặt đã không còn cảm giác như kim đâm nữa.
Giống dạo bình thường trước, trời còn chưa sáng Khánh Nhiễm đã theo nhóm binh lính Bộ Binh doanh thao luyện võ nghệ, có lẽ do đêm qua uống rượu quánhiều, chỉ cảm thấy da đầu đau âm ỷ. Sau khi thao binh, đang muốn trở về tẩm trướng lấy túi nước, đã thấy Tô Lượng mang theo đội Yến Vân Vệ gặpqua một lần, vẻ mặt nghiêm túc đi tới hướng bên này.
Khánh Nhiễm thấy các huynh đệ Bộ Binh doanh vội vàng nghiêm chỉnh đứng đợi, liền bĩu môi, trong lòng có vài phần không đồng ý.
Yến Vân Vệ chính là thân vệ bên người Yến Hề Ngân, xưa nay chỉ nghe theomệnh lệnh của một người, thứ bậc cao hơn cả trưởng doanh, nói cách khácbất kì một binh sĩ Yến Vân Vệ nào đều có thể sai bảo một trưởng doanh.Khánh Nhiễm luôn cảm thấy những binh sĩ Yến Vân Vệ này quá mức tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Nàng liếc mắt nhìn Tô Lượng, mắt thấy hắn đi đến hướng này, cũng bất giác sửng sốt, ngừng bước chân đang muốn xoay người.
“Dịch Thanh phạm thượng, lúc đánh trận lại cướp mất chiến mã của chủ soái,hơn nữa còn không tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, một mình hành sự,không biết kỷ luật. Vương gia có lệnh, cho Yến Vân Vệ trói đi, phạt bốnmôn quân côn, thi hành ngay lập tức.” Tô Lượng nghiêm nghị nhìn KhánhNhiễm, dứt lời liền nhẹ nhàng vẫy tay cho Yến Vân Vệ đứng phía sau.
Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946551/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.