Sáng sớm hôm sau, trời quang đãng, làn gió cuối đông mang theo mộtchút ấm áp, thổi vào mặt đã không còn cảm giác như kim đâm nữa.
Giống dạo bình thường trước, trời còn chưa sáng Khánh Nhiễm đã theo nhóm binh lính Bộ Binh doanh thao luyện võ nghệ, có lẽ do đêm qua uống rượu quánhiều, chỉ cảm thấy da đầu đau âm ỷ. Sau khi thao binh, đang muốn trở về tẩm trướng lấy túi nước, đã thấy Tô Lượng mang theo đội Yến Vân Vệ gặpqua một lần, vẻ mặt nghiêm túc đi tới hướng bên này.
Khánh Nhiễm thấy các huynh đệ Bộ Binh doanh vội vàng nghiêm chỉnh đứng đợi, liền bĩu môi, trong lòng có vài phần không đồng ý.
Yến Vân Vệ chính là thân vệ bên người Yến Hề Ngân, xưa nay chỉ nghe theomệnh lệnh của một người, thứ bậc cao hơn cả trưởng doanh, nói cách khácbất kì một binh sĩ Yến Vân Vệ nào đều có thể sai bảo một trưởng doanh.Khánh Nhiễm luôn cảm thấy những binh sĩ Yến Vân Vệ này quá mức tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Nàng liếc mắt nhìn Tô Lượng, mắt thấy hắn đi đến hướng này, cũng bất giác sửng sốt, ngừng bước chân đang muốn xoay người.
“Dịch Thanh phạm thượng, lúc đánh trận lại cướp mất chiến mã của chủ soái,hơn nữa còn không tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, một mình hành sự,không biết kỷ luật. Vương gia có lệnh, cho Yến Vân Vệ trói đi, phạt bốnmôn quân côn, thi hành ngay lập tức.” Tô Lượng nghiêm nghị nhìn KhánhNhiễm, dứt lời liền nhẹ nhàng vẫy tay cho Yến Vân Vệ đứng phía sau.
Khánh Nhiễm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Yến Vân Vệ trói gô hai tay ra sau lưng, áp giải về nơi trú quân của chủ soái.
Nhóm binh lính Bộ Binh doanh đứng phía sau thấy Khánh Nhiễm bị đưa đi, nhấtthời gương mặt mỗi người đều tỏ vẻ không để ý. Nhưng bọn họ biết DựcVương trị quân rất nghiêm khắc, chỉ phải tạm thời đè nén bất mãn tronglòng, đều bàn bạc phải tới đại trướng của trung quân thuyết phục choKhánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm bị áp giải chỉ cảm thấy một trận bực mình, nàng hét lớn một tiếng: “Buông tay, ta sẽ tự đi.”
Giãy hai lần, hai binh lính đang áp giải nàng lại kìm chặt hai tay của nàng hơn.
Khánh Nhiễm đang muốn ngự khí giãy ra, Tô Lượng đã cười nói: “Buông tay đi,xin lỗi đã đắc tội, bọn ta cũng chỉ nghe lệnh hành sự, Dịch Thanh huynhđệ đừng để ý nha.”
Khánh Nhiễm cảm thấy hắn cười có chút kỳ quái,chỉ vừa khẽ nhíu mày đã đến đại trướng của trung quân. Nàng đứng thẳngtrước sân của trướng, thấy nơi đó đã bày băng ghế dài để thi hành phạttrượng, khuôn mặt không khỏi hơi trầm xuống. Nếu bốn mươi quân côn nàygiáng xuống, không nói đến chỗ vết thương cần bôi thuốc phiền toái, màlúc đó quân phục chắc chắn sẽ bị đánh rách, vậy còn gì nữa? Cho nên nóithế nào cũng không được để bị đánh.
Yến Hề Ngân khoanh tay bước ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng quan sát cao thấp Khánh Nhiễm, mắt thấy khuônmặt nàng lạnh lẽo, trong ánh mắt đã có vẻ phẫn nộ, trong lòng hắn khẽcười, nhưng gương mặt vẫn nghiêm trang, ho nhẹ một tiếng, âm thanh lạnhlùng nói.
“Dịch Thanh, ngươi đã biết lỗi chưa?”
Khánh Nhiễmhừ lạnh một tiếng, nhíu mày trừng Yến Hề Ngân, giận dữ cười lại, nói:“Ta không có lỗi, lúc trước ta không biết là ngựa của Vương gia, tại sao lại phạm thượng như ngươi nói?”
“Ô? Vậy bây giờ thì sao? Gươngmặt bất bình, không tuân theo quản giáo, nhìn thấy Bổn Vương vừa khônghành lễ, lời nói ra lại ngông cuồng, vậy thì việc này có được xem làphạm thượng hay không?” Yến Hề Ngân đi đến trước mặt Khánh Nhiễm, ánhmắt rạng rỡ nhìn chằm chằm nàng.
Khánh Nhiễm cảm thấy buồn bực,ngẩng đầu nhìn hắn, thế này mới kinh ngạc nhận ra người này vô cùng caolớn, so với mình quả thật cao hơn rất nhiều. Bị hắn đứng gần như vậy yên lặng quan sát, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy chính mình có thể nhìn thấygương mặt phẫn nộ trong đôi mắt hắn. Ở nơi sâu thẳm trong con ngươi đennhánh rạng rỡ kia càng khuấy động nên một cảm xúc không tên, như muốnlôi kéo con người ta tiến vào. Một cỗ áp lực truyền đến, tâm Khánh Nhiễm cả kinh, vội vàng cúi đầu, lưu loát quỳ một gối làm quân lễ.
“Thuộc hạ Dịch Thanh bái kiến Vương gia.”
Yến Hề Ngân lại cười, giương giọng nói: “Hiện tại hành quân lễ e rằng chậmrồi. Ngay cả chiến mã của Bổn Vương cũng dám cướp, nếu không trừng phạtnghiêm khắc, ngày sau chẳng phải lại càng không tuân phục quân lệnh,không coi ai ra gì!”
Hắn nói xong liền vẫy tay cho Yến Vân Vệ kéoKhánh Nhiễm xuống đánh, lại vào lúc này, trước cửa trại trung quântruyền đến một trận ồn ào náo động.
Ánh sáng trong mắt Yến Hề Ngân khẽ lóe lên, khóe miệng khẽ cong, trong chớp mắt lại khôi phục sắc mặtnghiêm nghị nhìn về phía Khánh Nhiễm.
“Sao lại thế này?”
“Bẩm Vương gia, binh lính Bộ Binh doanh đến cầu tình cho Dịch Thanh.”
“A? Vậy cứ để bọn họ tiến vào, Bổn Vương cũng muốn xem bọn họ có phản khán được hay không.”
Khánh Nhiễm nghe giọng nói của hắn lạnh lùng, không khỏi tâm sinh cả kinh, vì các huynh đệ Bộ Binh doanh vuốt một nắm mồ hôi. Hôm nay Yến Hề Ngân rõràng muốn làm khó mình, bọn họ đến lúc này, e rằng càng vì nàng nói rõ,Yến Hề Ngân càng lấy nàng để lập uy.
Trong lúc Khánh Nhiễm nhíu mày, mấy trăm linh lính Bộ Binh doanh đã tràn vào, ở trước doanh trướng của trung quân quỳ xuống.
“Vương gia, Dịch Thanh nhất định không biết đó là ngựa của ngài nên mới phạmsai lầm lớn như thế, ngài hãy nhớ lại lúc hắn chiến đấu dũng mãnh, không sợ quân địch mà bỏ qua cho hắn lần này đi.”
“Vương gia, DịchThanh mới vào quân doanh, vẫn chưa quen với kỷ luật trong quân, ngàithông cảm hắn mới phạm lỗi lần đầu, tha thứ cho hắn lần này.”
“Vương gia, trận đánh lần này Dịch Thanh đã giết được rất nhiều địch, lập công đền tội, xin Vương gia hãy xử lý nhẹ.”
“Vương gia, nếu không có Dịch Thanh quyết đoán kịp thời, chỉ sợ bây giờ ta đã chết ở chiến trường, mong Vương gia…”
Nét mặt mọi người đều khẩn cầu, rối rít thuyết phục.
Đôi mắt Yến Hề Ngân lại lạnh lẽo, lớn tiếng ngắt lời, cười lạnh nói: “Nóinhư vậy, ngược lại là Bổn Vương không nói đạo lý? Bổn Vương quản thúcmột binh lính nho nhỏ nhưng lại không được phép, ta thấy các ngươi đâylà muốn chống đối!”
Tròng mắt Tô Lượng khẽ đảo, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thầm nghĩ, Vương gia ngài không phải là không nói đạolý, mà là trực tiếp dùng cấp bậc để đè chết người khác.
Lại nghe Yến Hề Ngân hừ lạnh một tiếng, nói: “Bộ Binh doanh tụ tập gây rối, phạt trừ nửa năm quân lương để răn đe.”
Mọi người nhất thời đều sửng sốt, chỉ cảm thấy hôm nay Vương gia quả thậtrất kỳ quái, dường như thay đổi thành một người khác. Trước kia Vươnggia rất thân thiện, cũng luôn lắng nghe lời nói của mọi người.
Khánh Nhiễm lại nổi trận lôi đình, không nói đến lần này các huynh đệ Bộ Binh doanh đã chịu bao nhiêu đau khổ, những binh lính này đều có xuất thânnghèo khó, quân lương có ý nghĩa như thế nào, mặc dù Khánh Nhiễm khôngthể nói là biết quá sâu, nhưng cũng biết có rất nhiều gia đình huynh đệphải dựa vào ngần ấy quân lương để duy trì khẩu phần lương thực.
Nếu các huynh đệ phạm lỗi, thì dù cho bị đánh, cũng không nguyện khấu trừquân lương, nhưng Yến Hề Ngân lại tàn nhẫn như vậy. Lúc này nàng đã tứcgiận, giận dữ đứng dậy, giương giọng nói.
“Hừ, không thể ngờ đượcđường đường là Dực Vương của Tinh quốc, là anh hùng trong lòng các huynh đệ, lại là người không biết nói đạo lý, không lắng nghe ý kiến của mọingười, đố kị người tài. Dịch Thanh quả thật có mắt mà như mù, mới đầuquân đến Trấn Tây quân này.”
“Bổn Vương đố kị người tài? Hừ, ngươi có cái gì khiến Bổn Vương đố kị?” Yến Hề Ngân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, nhíu mày nói.
Khánh Nhiễm lại cười khẩy lần nữa: “Vương gia đố kị thuộc hạ đoạt mất danh tiếng của ngài?”
Nàng dứt lời, mắt thấy gương mặt Yến Hề Ngân đen lại, trong lòng thoải máilại nói: “Trong quân doanh từ trước đều lấy võ nghệ để định đoạt, thuộchạ cả gan muốn cùng Vương gia tỷ thí một trận, nếu Vương gia có thểtrong vòng hai trăm chiêu khiến thuộc hạ nhận thua. Thuộc hạ sẽ tùy ý để Vương gia xử lý, nhưng nếu Vương gia không thể, thuộc hạ dám thỉnhVương gia thu hồi quân lệnh khi nãy.”
Khóe môi Yến Hề Ngân khẽcong lên, đột nhiên nhìn về phía Khánh Nhiễm, nhướng mày nói: “Được! Bổn Vương đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Khánh Nhiễm vốn tưởng rằngphải tốn vài câu tranh cãi, không nghĩ đến hắn lại đơn giản đáp ứng nhưvậy, nhất thời trong lòng liền nghi ngờ. Chỉ cảm thấy dường như mình đãsa vào cạm bẫy nào đó, nhớ đến những lời nhận xét về Yến Hề Ngân, chỉcảm thấy hôm nay quả thật hắn có chút khác thường. Chẳng lẽ vì hôm quanàng nói về Bộ Binh và Kỵ Binh đã đắc tội hắn, hắn mới làm khó nàng nhưvậy?
Cũng không đúng, một người có thể khiến tướng sĩ toàn quânkhen ngợi, để mọi người thật lòng đi theo thì sao có là người đố kịngười tài, không biết lắng nghe lời nói của quân sĩ, vì chuyện tư trảthù người khác?
Vậy rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ hắn vẫn đang hoài nghi nàng là gian tế do địch phái đến. Muốn thừa dịp tỷ thí thăm dò võcông của mình?
Khánh Nhiễm còn chưa kịp nghĩ lại, thân thể Yến HềNgân đã bay lên, đứng vững trên đài duyệt binh, cười nhạt nói: “Như thếnào? Sợ? Bây giờ Bổn Vương cho phép ngươi đổi ý.”
Khánh Nhiễm thếnày mới đột nhiên hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng, hai chân đan chéo nhau,cả người ngự khí, thân thể như mây bay nước chảy nhẹ nhàng bay đến trước đài, chân phải điểm lên đất, thân mình nhảy lên, như chú hạc trắng nhẹnhàng bay liệng, lướt đến bên cạnh Yến Hề Ngân, dáng người phóng khoánglinh động, như tuyết trắng rơi vào chín tầng mây, phiêu đãng theo làngió. Có thể thấy khinh công vô cùng vượt trội, dưới đài vang lên mộttràng khen ngợi.
Yến Hề Ngân thấy động tác của nàng, ánh mắt cũngkhẽ động, đôi mắt nhìn về phía Khánh Nhiễm càng thêm sâu thẳm. Hắn đạmcười nâng tay, nói.
“Bổn Vương cho ngươi tùy chọn binh khí.”
Khánh Nhiễm lại không di chuyển: “Vương gia dùng cái gì?”
Ánh mắt Yến Hề Ngân có ý cười, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng, nói: “Trường thương.”
Khánh Nhiễm nhướng mày cười, xoay người lại đạp chân, liền hất lên một thanhtrường thương, siết trong tay: “Vậy ta cũng sẽ dùng thương.”
Yến Hề Ngân lại cười không nói, xoay người tiện tay nhặt một thanh trường thương đặt bên mép đài, nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cũng không hành động dư thừa, trường thương trong tay vung mạnh,thế thương nhanh chóng công kích đến hướng Yến Hề Ngân. Yến Hề Ngân hơinghiêng người né tránh thế thương thứ nhất của nàng, mắt Khánh Nhiễm đảo qua, lần thứ hai tấn công đến.
Nhất thời phong ảnh trên đài cuồncuộn, bóng người tung bay. Dưới đài mọi người lại khó gặp được dịp Vương gia ra tay, huống chi thân thủ của Dịch Thanh cũng không tầm thường,nhất thời mỗi người đều mở to mắt, nhìn trận quyết đấu của các cao thủ.
Trên đài thế công của Khánh Nhiễm mãnh liệt, Yến Hề Ngân lại liên tục nétránh, trường thương trong tay chỉ khi bất đắc dĩ mới xuất thủ để ngăncản. Hắn chỉ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm từng chiêu thức củaKhánh Nhiễm, mấy chiêu trôi qua, nhưng thấy thế thương khi thì sấm vangchớp giật, lúc lại nhẹ nhàng mơ hồ, không thể nhìn ra nguyên do, khôngkhỏi hơi cau mày.
Hôm nay hắn ép Khánh Nhiễm ra tay, chính là muốn từ công phu của “hắn” xem xét giới tính của Khánh Nhiễm. Bởi cùng mộtloại võ thuật nhưng thông thường nam tử và nữ tử sẽ có khác biệt rấtlớn. Chiêu thức của nam tử thường kiên cường trầm ổn, còn nữ tử lại nhẹnhàng nhanh nhẹn. Cho dù nữ tử học chiêu thức của nam tử, nhưng sẽ vìkhí lực không đủ mà lộ ra sơ hở.
Vừa rồi, khinh công mà KhánhNhiễm sử dụng để bay lên đài là nhẹ nhàng phiêu dật, rất có phong tháicủa nữ tử. Yến Hề Ngân còn đang kinh nghi, nhưng không ngờ nàng lại chọn dùng trường thương, điều đó khiến hắn hơi ngẩn ra.
Trường thươngchính là binh khí có khí quan cương mãnh, nữ tử sử dụng khá ít, có thểsử dụng tốt lại càng ít ỏi, nữ tử trời sinh đã có khí lực không bằng nam tử. Cho dù có người múa được thương, nhưng sau một lúc khí lực sẽ dầnsuy kiệt. Nhưng hắn nhìn thế thương của Khánh Nhiễm mạnh mẽ, có tínhcông kích vô cùng.
Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Ngân lộ vẻ không tậptrung, đã nhiều lần né tránh, trong lòng liền nghi hoặc. Tâm tư xoaytròn cũng không hiểu hắn muốn điều gì, dưới sự bất an, chỉ muốn nhanhchóng chấm dứt trận tỉ thí này. Nhất thời trường trong tay nàng như sétđánh gió giật, mũi thương mang theo ngân quang như dải sao băng đầy trời đêm, nháy mắt đã che phủ toàn thân Yến Hề Ngân, giương giọng nói.
“Vương gia, đã qua hai mươi ba chiêu. Nếu ngài không đánh trả, xem như thuộchạ thắng. Hay Vương gia không đem thuộc hạ để vào mắt?”
Yến HềNgân thấy nàng mạnh mẽ lạnh thấu xương, nhưng cũng không hoảng hốt,trường thương trong tay cũng huy động lên, chống, xuyên, đánh, phá. Mỗimột chiêu thức đều ngắn gọn hữu lực, trầm ổn dũng mãnh, như mãnh hổxuống núi, trường xà xuất động. Tuy thương pháp không có những chiêuthức làm người khác hoa mắt như của Khánh Nhiễm, nhưng lại liền mạnh lưu loát, phòng thủ có thứ tự.
Khánh Nhiễm thấy hắn đã trả đòn, thếthương trầm ổn, hiển nhiên là thương pháp tự mình tôi luyện nhiều nămtrên chiến trường, dùng ít sức nhưng lại hiệu quả, lòng hiếu thắng củanàng bắt đầu nổi lên. Nhất thời trường thương cầm trong tay lại uốn lượn như sấm chớp.
Tô Lượng ở dưới đài nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy thế thương của hai người một động một tĩnh, một nhanh một chậm, nhưng lạingang tài ngang sức, nghĩ đến thì đừng nói là hai trăm chiêu, sợ là nămtrăm chiêu hai người cũng khó phân thắng bại.
Dưới đài mỗi Yến Vân Vệ đều có vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ đều là cao thủ võ công, tất nhiêncũng nhìn ra công phu của Khánh Nhiễm không kém. Hôm qua trong lòng cònkhông phục, cảm thấy tên nam tử có diện mạo nữ nhân này đã lấy hết nổitrội, nay thấy nàng có thể cùng Vương gia bất phân thắng bại, ánh mắtnhìn về phía nàng đã thu lại sự khinh thường, có hơn vài phần kínhtrọng.
Yến Hề Ngân cùng Khánh Nhiễm tái chiến hơn mười chiêu, mắtthấy thế thương của nàng không những không suy yếu, ngược lại còn dầntăng cao, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, ngày càng ngờ vực, không dámtiếp tục xác định suy nghĩ trong lòng mình.
Hắn vốn muốn KhánhNhiễm thắng, giờ phút này tâm tư lại hoang mang, nhất thời đã để KhánhNhiễm tìm được sơ hở, một cái lộn vòng người, trường thương trong taythuận thế từ trên xuống dưới, bổ về phía Yến Hề Ngân.
Yến Hề Ngânthần sắc biến đổi, nhanh chóng vận khí lùi về phía sau, nguy hiểm né qua một thương của nàng, nhưng trước ngực đã bị xé toạc một vết rách. LúcKhánh Nhiễm lật người, dáng người vô cùng xinh đẹp, trong lòng hắn vừađộng, ánh mắt lại sáng ngời.
Trường thương điểm xuống đất, mượnlực trong không trung chuyển hướng, trường thương trong tay chợt lướtlên, mang theo khí thế sấm vang chớp giật, đánh về phía Khánh Nhiễm đang lao đến ở phía trước. Khánh Nhiễm thấy thương ảnh có khí thế ầm vang,liền nhanh chóng lướt qua bên cạnh vài bước, thân hình xoay tròn, trường thương trong tay đánh vào giữa trường thương của Yến Hề Ngân.
Một lần mượn thế giảm bớt lực, lúc này luồng lực mạnh lại xông xuống phíadưới, thân hình trong không trung xoay tròn mấy vòng, tay áo tung bay,ánh nắng giữa trưa chiếu lên thân thể của nàng, chiếu vào mũi thương,tựa như một đóa kim liên ở trên đài chậm rãi nở rộ, mỹ lệ đẹp mắt.
Yến Hề Ngân bị ánh sáng kia thu hút, mắt có ý cười, trong lòng khẽ yên tâm, lúc dời mắt lại chính lúc nghênh diện với ánh mắt kiên cường của KhánhNhiễm, trong con ngươi đen như mực, dường như có ẩn chứa ánh quang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
Tim hắn run lên, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng cong người khẽ bay lên, lần thứ haicông kích Khánh Nhiễm, hắn vận khí toàn thân, trường bào bay nhẹ theogió, hai người lại đấu mấy chiêu. Mắt thấy kích thương của Khánh Nhiễmđâm đến sườn phải, thân hình hắn bỗng nghiêng qua tránh thoát một chiêunày, thân thể chợt bay ra sau, trường thương trong tay bay vòng ở trướcngười, lại tiếp tục rời tay xuất ra, đánh về phía gương mặt của KhánhNhiễm.
Khánh Nhiễm không ngờ hắn lại đem trường thương đã rời tayđánh đến, mắt thấy thương ảnh tới gần, thế thương sắc bén, dải tua đỏtrong chốc lát khiến nàng bị hoa mắt, nàng thuận theo thế ngã người raphía sau. Thân thể vừa nghiêng xuống, Yến Hề Ngân lại chợt lao đến gần,chân phải giương ra chặn lấy chân trái của Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễmkhông đứng thẳng được, nhất thời bật ra phía sau.
Ánh mắt Yễn HềNgân bỗng trầm xuống, nắm lấy cổ tay đang cầm thương của Khánh Nhiễm,ngự lực một cái, trường thương trong tay Khánh Nhiễm liền rơi xuống. Tay trái của Yến Hề Ngân vươn tới, ngay lập tức ôm Khánh Nhiễm ngã người về phía sau.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy thắt lưng bị nắm chặt, ngẩngđầu chính lúc nghênh diện với đôi mắt sâu thẳm của Yến Hề Ngân, nhấtthời chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, có chút mờ mịt khó hiểu.
Mà lúc này Yến Hề Ngân lại không khống chế được trái tim đang lệch nhịp,vòng eo mềm mại dưới tay làm hắn ngẩn ra, một trận mừng rỡ nhảy vàolòng. Hắn chợt buộc chặt khuỷu tay, ôm chặt Khánh Nhiễm, ánh mắt nhìn về phía nàng càng thêm nóng rực lấp lánh.
Nàng không khỏi nhíu mày,âm thanh lạnh lùng nói: “Dù Vương gia thắng nhưng cũng đừng làm nhục tanhư vậy, ta Dịch Thanh đường đường là nam nhi bảy thước, cam lòng chịuthua, tùy ý Vương gia xử phạt là được.”
Nàng dứt lời liền ngửa đầu, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng.
Động tác lật ngược vừa rồi của Khánh Nhiễm, khiến cổ áo quân phục hơi mở ra, lúc này một hồi giãy dụa lại khiến chiếc cổ trắng ngần hoàn toàn lộ rangoài. Khi nói chuyện, trên chiếc cổ thon dài rõ ràng có hầu kết chuyểnđộng lên xuống, dưới ánh mặt trời rạng rỡ càng thêm chói mắt khácthường, khiến Yến Hề Ngân đột nhiên ngạt thở, hắn chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ vang, tay run lên, rốt cuộc buông lỏng tay ra.
KhánhNhiễm mất đi điểm tựa, nhất thời liền ngã xuống, buồn bực đứng lên, đãthấy vẻ mặt hoang mang của Yến Hề Ngân, trên mặt thậm chí còn mang theovài phần hồn bay phách lạc. Chỉ trong chớp mắt của Khánh Nhiễm, hắn đãkhôi phục thái độ bình thường, nhưng gương mặt nhìn qua vẫn lộ vẻ u ám.
Khánh Nhiễm còn chưa kịp mở miệng, Yến Hề Ngân đã tiến lên một bước, vượt qua Khánh Nhiễm: “Chiêu thức võ công của ngươi không thua kém Bổn Vương,chỉ thua ở việc không đủ kinh nghiệm để đối phó với kẻ địch. Việc ngàyhôm nay không truy cứu nữa, trong trướng của Bổn Vương thiếu một gã thân vệ, từ hôm nay ngươi hãy đến trướng của ta chờ lệnh đi.”
Hắn dứt lời lại không liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, nhảy xuống đài duyệt binh vội vàng bước đi.
Khánh Nhiễm nhìn thân ảnh thon dài của hắn đi xa, chỉ cảm thấy mờ mịt, chẳnghiểu một trận đảo lộn không đầu không đuôi này của hắn là thế nào, rốtcuộc đã có chuyện gì xảy ra. Các huynh đệ Bộ Binh doanh thấy Yến Hề Ngân không truy cứu việc này, liền vui mừng một trận, tiến lên chào hỏiKhánh Nhiễm, rồi nhanh chóng rời khỏi doanh trại của trung quân đi vềhướng Bộ Binh doanh.
Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Ngân vừa cho mình vào Yến Vân Vệ, ngay lập tức bọn họ liền tạo khoảng cách với mình, tronglòng không khỏi có chút mất mát. Thấy gương mặt Tô Lượng suy tư đứngdưới đài, nàng tiến vài bước đến gần, nhíu mày hỏi.
“Hôm nay Vương gia có ý gì?”
Tô Lượng đột nhiên hồi hồn, đi vòng quanh Khánh Nhiễm vài vòng, nhìn chòng chọc đến mức khiến toàn thân Khánh Nhiễm phát cáu, lùi lại hai bước,trợn mắt trừng hắn. Thế này hắn mới thu hồi ánh mắt kỳ quái, nhún nhúnvai: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
Hắn dứt lời, liền cười cười xít lại gần Khánh Nhiễm, một tay nâng lên khoát lên đầu vai của KhánhNhiễm, ánh mắt cười hề hề như kẻ trộm, nói: “Ngươi thành thật nói rõ cho ta, ngươi đã làm gì khiến Vương gia khác thường như vậy?”
KhánhNhiễm cau mày, đang muốn chụp lấy bàn tay khoát lên đầu vai mình, Yến Hề Ngân không biết vì sao lại từ trong chủ trướng hất rèm đi ra. Mắt thấymột màn này, mặt hắn đen như đít nồi trừng về hướng Tô Lượng, hét lớnmột tiếng.
“Hôm nay cho ngươi đi thao luyện trận pháp của Kỵ Binh, như thế nào còn ở đây lười biếng!”
Tô Lượng cả kinh, vội vàng lên tiếng, hướng Kỵ Binh doanh chạy tới. KhánhNhiễm sửng sốt, lại nhìn về hướng chủ trướng, Yến Hề Ngân đã biến mấtkhông thấy, nếu không phải ngoảnh lại, thấy Tô Lượng đang đứng bên ngoài cửa trại trung quân le lưỡi với mình, suýt nữa Khánh Nhiễm đã tưởngmình gặp ảo giác.
Sao nàng lại cảm thấy tiếng hô vừa rồi của YếnHề Ngân lại có chút hổn hển nhỉ? Thật sự là chuyện lạ mỗi ngày đều có!Không nghĩ thêm nhiều, Khánh Nhiễm cất bước đến Bộ Binh doanh, dù saocũng phải thu thập này nọ, còn phải chuyển chỗ nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]