“Không phải lễ vật, đây chính là thành ý tòng quân của bản nhân, Lang tướng đại nhân không ngại có thể mở ra nhìn xem, nhất định sẽ hàilòng.”
Nghe nam tử nói như thế, Tô Lượng cũng ngẩn ra, nhíu màynhìn về phía nam tử, thấy nam tử trước mặt có bộ dáng tao nhã, hơn nữakhông hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, khiến hắn đối với nam tử nàycó một thiện cảm rất tốt. Tô Lượng cũng không nói gì thêm, cười ha hanhanh chóng mở bố bao kia ra.
“A!”
Trước mắt chính là đầungười máu chảy đầm đìa, Tô Lượng vốn không e ngại, luôn nhìn quen mộtvật như thế này, nhưng lại không tránh khỏi kinh hô một tiếng, suýt nữađã ném vật trong tay đi.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, hắnngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm, thật sự không rõ bản thân đã đắc tội với người này lúc nào. Hắn ta rõ ràng cố ý trêu đùa mình,vừa rồi dù là ai, khi nhìn vẻ mặt của hắn cũng đều nghĩ trong bố baonhất định chứa một vật rất tốt.
Trong lòng Tô Lượng rầu rĩ, nétmặt cũng không cam lòng thừa nhận mình bị dọa sợ. Hắn cúi đầu đem đầungười này giơ lên, vừa nhìn xuống lại kinh hãi: “Đây không phải là…không phải là…”
Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn sửng sốt, lắp ba lắp bắpkhông nói được một câu hoàn chỉnh, liền nhướng mày tiếp lời nói: “Đâychính là tướng quân kiêu dũng của Chiến quốc, Mã Quốc Thành, cũng làthành ý đi tòng quân của bản công tử.”
Nét mặt Tô Lượng khẽ biến,ngay sau đó liền nở nụ cười, vui mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946543/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.