“Không phải lễ vật, đây chính là thành ý tòng quân của bản nhân, Lang tướng đại nhân không ngại có thể mở ra nhìn xem, nhất định sẽ hàilòng.”
Nghe nam tử nói như thế, Tô Lượng cũng ngẩn ra, nhíu màynhìn về phía nam tử, thấy nam tử trước mặt có bộ dáng tao nhã, hơn nữakhông hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, khiến hắn đối với nam tử nàycó một thiện cảm rất tốt. Tô Lượng cũng không nói gì thêm, cười ha hanhanh chóng mở bố bao kia ra.
“A!”
Trước mắt chính là đầungười máu chảy đầm đìa, Tô Lượng vốn không e ngại, luôn nhìn quen mộtvật như thế này, nhưng lại không tránh khỏi kinh hô một tiếng, suýt nữađã ném vật trong tay đi.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, hắnngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm, thật sự không rõ bản thân đã đắc tội với người này lúc nào. Hắn ta rõ ràng cố ý trêu đùa mình,vừa rồi dù là ai, khi nhìn vẻ mặt của hắn cũng đều nghĩ trong bố baonhất định chứa một vật rất tốt.
Trong lòng Tô Lượng rầu rĩ, nétmặt cũng không cam lòng thừa nhận mình bị dọa sợ. Hắn cúi đầu đem đầungười này giơ lên, vừa nhìn xuống lại kinh hãi: “Đây không phải là…không phải là…”
Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn sửng sốt, lắp ba lắp bắpkhông nói được một câu hoàn chỉnh, liền nhướng mày tiếp lời nói: “Đâychính là tướng quân kiêu dũng của Chiến quốc, Mã Quốc Thành, cũng làthành ý đi tòng quân của bản công tử.”
Nét mặt Tô Lượng khẽ biến,ngay sau đó liền nở nụ cười, vui mừng nói: “Tiểu huynh đệ xưng hô nhưthế nào? Trước hết xin cùng bản Tham tướng tiến vào trong doanh, kể rõtường tận hơn, sau khi bản tướng báo cáo cho Vương gia, nhất định sẽ cóan bài. Thấy thế nào?”
Khánh Nhiễm xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói: “Tại hạ họ Dịch, tên chỉ có một chữ là Thanh, mong rằng được Thamtướng đại nhân nói tốt thêm vài câu trước mặt Vương gia.”
Tô Lượng phân phó tiểu binh dắt ngựa của Khánh Nhiễm vào chuồng, một mặt nói:“Điều đó là đương nhiên, bản Tham tướng và Dịch huynh đệ nhất kiến nhưcố *mới gặp đã thân*, tất nhiên sẽ hy vọng Dịch huynh đệ có thể ở lại trong doanh. Bản nhân họ Tô, tên một chữ Lượng.”
Khánh Nhiễm nhớ đến ánh mắt làm càn của Tô Lượng lúc ở tửu lâu, trong lòngkhẽ động, nhanh chóng khom người, giương giọng nói: “A! Nguyên lai là Tô huynh*, về sau còn thỉnh Tô huynh* chiếu cố nhiều hơn.”
Tô Lượngđứng trước ánh mắt lấp lánh của nàng, không hiểu sao lại một trận rùngmình, cảm thấy từ “Tô huynh” trong miệng nàng nói ra, nghe cực kì khôngđược tự nhiên, có vẻ giống như… “Bộ ngực sữa” *?
(“Bộ ngựcsữa” là từ mình đã dịch theo nghĩa thuần Việt, nguyên gốc từ Hán Việt là “tô hung”. Hai từ “Tô huynh” và “tô hung” hoàn toàn trùng âm với nhau,đều đọc là “ sū xiōng”)
Hắn giương mắt nhìn nam tử trước mặt, nam tử lại nở nụ cười dịu dàng, rõ ràng chính là một người nho nhã, thế này mới thầm nghĩ nhất định là mình đa tâm, xấu hổ cười: “Ha ha, Dịchhuynh đệ vẫn gọi ta là Tô Lượng đi, ngươi đợi một chút, ta đi xin chỉthị của Vương gia.”
Tô Lượng vào đại trướng, đã thấy Yến Hề Ngân mặc một thân thường phục, đang ngồi sau trường án đùa nghịch một thanh cự cung.
Hắn thấy vẻ mặt Yến Hề Ngân chuyên chú, cũng không dám quấy rầy, chỉ khom người đứng chờ một bên.
Yến Hề Ngân chỉnh thử dây cung vài lần, lại bất ngờ đứng dậy, cầm một loạtcung sắt đặt lên dây cung, nhẹ nhàng kéo căng cung tên, tay phải hắnbuông lỏng, dây cung phát ra một tiếng vang cực lớn, dường như dây cungđã bị một sức lực vô cùng to lớn chèn ép, cùng lúc đó mưa tên phá khôngmà ra, thẳng tắp bay ra khỏi đại trướng, bắn vào cọc gỗ nằm trước cửatrướng, tiếp tục phá tan cọc gỗ bay ra xa, thẳng tắp như xông về phíachân trời, uy lực của tầm bắn hẳn là từ trước đến nay chưa từng thấy.
Tô Lượng nhịn không được kinh hô một tiếng: “Uy lực thật lớn! Cuối cùng Vương gia cũng đã chế tạo hoàn thiện Xạ Nhật cung!”
Ánh mắt của Yến Hề Ngân cũng khẽ lóe lên, biểu thị sự vui mừng, cánh tay to lớn duỗi ra đem cự cung giao cho Tô Lượng.
“Truyền lệnh cho Binh Khí ti* nhanh chóng chế tạo, cần phải cho mỗi cung tiếnbinh có năng lực sở hữu một cái. Nếu quân phí không đủ, cứ trừ vào thựclộc *tiền ăn* của Bản Vương. Đó là cái gì?”
(Binh Khí ti: Chức quan trông coi việc chế tạo khí giới trong quân lữ)
Hắn thấy Tô Lượng hưng phấn tiếp nhận cự cung, mỉm cười dời mắt về phía bố bao trong tay Tô Lượng.
Tô Lượng thế này mới giật mình, vội vàng đem bố bao thả xuống đất, mộtcước đá văng ra: “Là vật do một nam tử tự xưng Dịch Thanh đưa đến, hắnnói muốn đi tòng quân, đây là thành ý của hắn.”
Ánh mắt Yến HềNgân thản nhiên đảo qua đầu người trên đất, hơi nhíu mày: “Mã QuốcThành? Có chút ý tứ. Nếu hắn đã muốn tòng quân, vậy cho hắn đến Bộ Binhdoanh đi.”
Hắn nói xong liền liêu bào ngồi xuống chủ tọa, nângchung trà khỏi trà trản khẽ nhấp một ngụm, mắt thấy Tô Lượng vẫn đứngbất động, ánh mắt liền trêu chọc: “Còn có việc gì sao?”
Mặt TôLượng tỏ vẻ không hiểu: “Vương gia không đi gặp Dịch Thanh kia sao?Người này rất kỳ quái, lại giết chết Mã Quốc Thành, hay là Chiếnquốc cố ý giá họa cho Tinh quốc chúng ta, còn có mưu đồ khác.”
Yến Hề Ngân cười khẽ: “Không cần, cho dù trong lòng có điều bất chính,nhưng đầu của người này cũng đã nằm trong đại trướng chúng ta. Muốn gántội cho người khác, sợ gì không có lý do. Nếu Chiến quốc quả thật đếnkhởi binh vấn tội, Bổn Vương cầu còn không được, chẳng phải luôn cần bày bố để thăm dò Chiến quốc thật hư thế nào sao. Ngươi chú ý hắn một chútlà được rồi, Bổn Vương cũng muốn xem hắn dự tính như thế nào.”
TôLượng lên tiếng lĩnh mệnh, xoay người ngắm nghía thanh cung cứng cáptrong tay, đang muốn đi nhanh bước ra ngoài, Yến Hề Ngân lại hơi chaumày.
“Lật đật cái gì! Đem thứ bẩn thỉu này ra ngoài ném đi.”
Tô Lượng sửng sốt, nhanh chóng cười hắc hắc với Yến Hề Ngân, khom lưng cầm đầu của người này, dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn lập tức sáng lóa, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi đại trướng.
Yến Hề Ngân nhìn bộdáng kích động của hắn, khẽ nhíu mày, xem ra nam tử Dịch Thanh này cũngtương đối có mấy phần năng lực. Tham tướng của hắn lại bị ảnh hưởng nhưvậy, có chút ý tứ. Yến Hề Ngân khẽ kéo khóe môi, hừ lạnh một tiếng cầmbinh thư đặt trên án, cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, bắt đầu tậptrung nhìn.
Tô Lượng ra khỏi đại trướng liền đi thẳng đến hướngcủa Khánh Nhiễm, mặt lộ vẻ khó xử, đem bố bao kia đưa lên, nhíu mày thởdài nói: “Haizz, thành ý này của ngươi Vương gia thấy chướng mắt, ngươinên đi nhanh đi.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, chân mày chau chặt lại với nhau, trong lòng vừa động, cũng có chút hiểu được. Vương gia kia có lẽđã xem nàng là gian tế, chính mình vốn nghĩ lúc này không phải là thờigian trưng binh, cầm đầu người này nhất định sẽ được trọng dụng, nhưngthật ra lại thiếu suy tính kĩ càng.
Trong lòng buồn bực về kết quả lấy đầu người này, tâm niệm, không thu thì không thu. Đợi đến lúc hainước có đại chiến, hắn trực tiếp đến chiến trường, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tự nhiên sáng tỏ. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Lượng cũng một trận ngốc lăng, bước lên phía trước ngăn nàng lại: “Ai,ngươi cái tiểu tử này, sao lại nói đi liền đi, một chút kiên trì cũngkhông có, những người trẻ tuổi bây giờ đều giống như ngươi vậy sao?”
Khánh Nhiễm hồ nghi nhìn về phía hắn: “Ai cũng giống như ta vậy thì còn cầu các ngươi thu nhận sao?”
Tô Lượng khẽ khịt mũi, bĩu môi bực mình nói: “Vừa rồi ta chỉ trêu chọcngươi thôi, Vương gia cho ngươi đến binh bộ doanh đưa tin, đầu của người này ngươi tự xử lý đi. Bản tham tướng còn có việc, ngươi cứ tự động đến Binh Bộ doanh.”
Tô Lượng dứt lời, liền xoay người rời đi.
Khánh Nhiễm nghe hắn lẩm bẩm, cái gì “Tiểu tử chết tiệt, quỷ tinh ranh”.Không khỏi âm thầm buồn cười, nàng đi về phía trước hai bước, lại dừnglại nhìn về phía chủ trướng. Lực để vận dây cung xuất ra ba mũi tên vừarồi, hẳn là từ tay của Dực vương Yến Hề Ngân, không uổng với danh xưngTứ đại danh tướng năm đó, quả thực có chỗ phi phàm.
Nhưng VânKhánh Nhiễm nàng cũng sẽ không thua kém, sớm muộn gì cũng có một ngàynàng sẽ khiến người trong trướng kia nhìn mình với cặp mắt khác.
Khánh Nhiễm dùng tên giả Dịch Thanh đầu nhập vào Trấn Tây quân, nhưng nàngvạn vạn không nghĩ tới, cuộc sống quân lữ lại gian khổ như thế này. YếnHề Ngân trị quân cực kì nghiêm cẩn, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắtđầu thao luyện, thậm chí có lúc còn phải hiên ngang đứng giữa trận giólạnh thấu xương, cả lúc tuyết rơi lạnh lẽo thấm vào da. Tuy nhiều nămqua, ngày ngày nàng đều đến đỉnh núi để luyện võ, nhưng không đi vào lúc sớm như thế này.
Thao luyện đến hừng đông mới có thể dùng chútthức ăn, thức ăn của quân doanh tất nhiên cũng không khá hơn. Kế tiếp là một ngày đối luyện, bộ binh doanh chia làm hai đội, luyện tập vật lộnvới nhau. Đến chiều lại phải tập trận pháp, một ngày đúng là không cóphút giây rảnh rỗi.
Bất quá điều làm Khánh Nhiễm vui mừng, chínhlà Dực vương nghiêm khắc kia mỗi ngày đều theo sát mọi người, nhiều lầnnhìn thấy thân ảnh cao ngất ở phía xa, Khánh Nhiễm liền dâng lên vàiphần tán thưởng, âm thầm đem nổi khổ trong lòng đè ép xuống. Người tathân là Vương gia lại có thể làm gương tốt, vậy mình còn việc gì phảithan thở?
Nhiều ngày sau, ngược lại nàng cũng nghe không ít điềutốt về Yến Hề Ngân, toàn bộ binh lính đều xem hắn như một vị thần, vôcùng kính trọng. Thật ra đối với Dực vương này Khánh Nhiễm cũng ngàycàng cảm thấy hiếu kì, mỗi khi trông thấy thân ảnh kia, cũng nhịn khôngđược nhìn thêm vài lần.
Thao luyện vất vả cũng thôi, nhưng khiếnngười ta chịu không nổi chính là tổng số mười người lại chen chúc trongmột gian trướng. Tuy Khánh Nhiễm đã tìm được một chiếc chiếu ở góc khuất nhất, nhưng mỗi khi nghỉ ngơi, trong lòng vẫn có chút không được tựnhiên. Hơn nữa mùi hương trên người những binh lính này quả thật rất khó ngửi, cũng may bây giờ là mùa đông, nếu đến mùa hạ, quả thật KhánhNhiễm không biết nên sống như thế nào.
Bất quá người mình sợ rằngcòn bẩn hơn vậy, vì thế mỗi ngày tuy mệt lã, nhưng đều phải lăn qua lănlại một lúc lâu mới có thể chợp mắt. Để tránh bại lộ thân phận nữ tử của mình, nàng luôn thận trọng từng chút một, ở trong doanh cũng rất ít khi nói chuyện.
Lúc ngủ cũng luôn hướng mặt ra ngoài doanh trướng,lui vào một góc. Những trung sĩ thao luyện đã biết nàng có võ nghệ bấtphàm, lạị không muốn kết giao với người khác, nên cũng có chút e ngạivới nàng, không dám đến quấy rầy.
Chỉ là lời nói thô tục của bọnlính mỗi đêm đều khiến nàng lúng túng, không có cách nào khác, cuối cùng phải dứt khoát tìm bông nhét vào hai lỗ tai. Chỉ mong giao chiến mauđến, nếu không bản thân thật sự chưa kiến công lập nghiệp, tinh thần đãbị sa sút mà hóa dại.
Cũng không biết có phải ông trời đã nghethấy lời cầu khẩn của nàng hay không, chiến tranh quả thật nhanh chóngbạo phát. Lại nói tiếp, nguyên nhân dẫn đến trận chiến này cũng có liênhệt ít nhiều với Khánh Nhiễm.
Chuyện là thế này, ở giao giới của Tinh quốc và Chiến quốc, có một trấn nhỏ gọi là Mã Điếm.
Trấn nhỏ cách cửa Tây của Hàn Cốc quan Tinh quốc vài dặm, nằm sâu bên trongsơn cốc, vô cùng kín đáo, từ trước đã là biên cảnh của Tinh quốc, ngườitrong trấn cũng tự xưng con dân của Tinh quốc.
Nhưng khoảng mộttháng trước, thủ quân ở Hàn Cốc quan Tinh quốc tuần tra đến thôn nhỏnày, lại phát hiện người dân trong thôn đã biến mất không có lý do, trấn nhỏ mấy nghìn người giờ lại không một bóng người. Thủ quân điều tranhiều lần nhưng lại không tìm ra manh mối, việc này luôn được lan truyền như một chuyện lạ.
Mãi đến ba ngày trước, có một phụ nhân lảo đảo chạy đến Hàn Cốc quan, khóc lóc thảm thương muốn gặp thống lĩnh của Thủ quân.
Đến lúc này chuyện ở trấn nhỏ mới được phơi bày ra ánh sáng. Hóa ra thủquân canh gác biên cảnh của Chiến quốc, không chịu được cảnh quân lữtịch mịch, lại đúng lúc tướng lĩnh Thủ quân vừa nhận mệnh từ triều đình, Vạn Niên Đạt, chính là một người vô cùng háo sắc.
Vì thế vào mộtđêm không trăng, Vạn Niên Đạt đã tự mình dẫn binh, huyết tẩy Mã Điếm,giết chết tất cả nam nhân, bắt những nữ tử trong trấn.
Sau đó bọnhọ lại hủy thi diệt tích*, đem thi thể của nam nhân kéo vào cảnh nội của Chiến quốc làm mồi cho sói hoang, mà những nữ nhân kia liền biến thànhnô dịch ấm giường mỗi đêm của Thủ quân Chiến quốc, bị chà đạp lăng nhục.
(Hủy thi diệt tích: hủy thây, không để lại dấu vết)
Trấn này tuy không lớn, dân cư cũng không nhiều, nhưng người người đều làcon dân của Tinh quốc, hơn nữa đa số quân binh của Hàn Cốc quan đều làngười trong trấn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hàn Cốc quan giận dữkhông thể kềm chế được.
Thủ quân của Tinh và Chiến vốn lân cận,tin tức không kịp bẩm báo cho Yến Hề Ngân, lại đúng lúc quan binh tuầntra của Chiến quốc và lính gác của Tinh quốc chạm trán nhau, lúc này đãnổi lên một trận chém giết. Quân binh của Chiến quốc chết vô số kể.
Lúc đó Vạn Niên Đạt dẫn hai vạn binh lính tinh anh hùng hổ đến Hàn Cốcquan, nhục mạ khiêu chiến, chúng binh trong quan vốn đã tức giận, lạinhìn thấy cảnh này, làm sao có thể áp chế được lửa giận? Vì thế liềnxuất quan nghênh chiến, càng dẫn đến xung đột lớn hơn. Cuối cùng VạnNiên Đạt phải dẫn đoàn binh mã chưa đến một vạn người rút quân trở về.
Quan hệ của hai nước Chiến và Tinh vốn đã vô cùng căng thẳng, nay lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, trong nhất thời, dù là một đứa trẻ cũng cảm nhận được không khí khẩn trương.
Đến khi tin tức rơi vào tay Trấn Bắc quân, Yến Hề Ngân nhíu mày trong chốc lát, liền nhanh chóng an bài chiến bị.
——————
Mọi người có hiểu trận chiến này liên quan ít nhiều gì tới KhánhNhiễm không, ban đầu mình đọc mà thấy không liên quan, mà nghĩ một hồimới ngộ ngộ được một chút. Nếu theo mình nghĩ, thì một tháng trước Khánh Nhiễm lấy đầu Mã Quốc Thành, chắc chắn đã làm tăng thêm sự căng thẳngtrong quan hệ hai nước Tinh và Chiến, hơn nữa Mã Quốc Thành bị giết,thống lĩnh thủ quân của Chiến quốc không còn, cho nên triều đình mớiphái ông Vạn Niên Đạt này, dẫn đến thôn Mã Điếm bị diệt, xung đột gaygắt xảy ra. Dây mơ rễ má một thồi, căn nguyên cũng là từ cái đầu màKhánh Nhiễm đã chém =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]