Sau một ngày một đêm, đại tuyết* cuối cùng cũng kéo đến, mắt thấy sắc trời đã ngày một tối dần, nhưng Lục Duyệt Quân vẫn chưa đến, nàng không khỏi có chút hoài nghi. Chính lúc đi đi lại lại, phía trong phòng bỗngnhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, nàng kinh ngạc, liền nghiêng mìnhtiến vào phòng.
(Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12)
Tiếng gõ lại truyền đến, nối theo một tiếng vang thanh thúy, mặt tường phía đông chậm rãi mở ra, trong phòng lại có mật đạo.
Khánh Nhiễm nhướng mày cười, nhìn Lục Duyệt Quân từ sau vách tường ló đầu ra.
“Đi vào.”
Khánh Nhiễm lách mình tiến vào, Lục Duyệt Quân ấn vào nút gạch nhôtrên vách tường, bức tường phía sau chậm rãi khép lại, Khánh Nhiễm chỉthấy mật đạo này rất hẹp, hai bên tường đều được xây từ đá xanh, nàngcũng không lưu tâm nhiều, khẽ mỉm cười.
“Ta chỉ mang ngươi đến chỗ rẽ phía trước. Ta phải nhanh quay trở lại, nếu không phụ thân và Phượng… bọn họ sẽ nghi ngờ. Ngươi cứ việc mentheo mật đạo này đi thẳng về phía trước, lối ra chính là Bắc Sơn, nhữngviệc ta có thể giúp ngươi chỉ như vậy, ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Chỉ mong ngươi có thể cùng thê tử sớm ngày gặp nhau, cũng không uổngcông ta mạo hiểm cứu ngươi.”
Khánh Nhiễm biết tâm tư của nàng, hiểu rõ trong lòng nàng có khúcmắc, nhưng cũng không để tâm. Mắt thấy nàng ấn vào cơ quan, nàng nhẹgiọng nói.
“Lục tiểu thư, ngươi là một cô nương tốt. Phượng Anh tâm cơ thâmtrầm, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946539/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.