Khánh Nhiễm ngồi trước gương phác họa, không bao lâu diện mạo củangười trong gương đồng đã thay đổi. Lần này Khánh Nhiễm không trang điểm để mình xấu hơn, ngược lại ở mọi nơi đều bày ra ưu điểm.
Chân mày được vẽ đậm tinh tế hơn, đuôi mắt hẹp dài cong vút, sống mũi càng thêm cao thẳng, gương mặt vạch ra một đường nét cứng rắn, khóe môi lướt qua đường vẽ mỏng manh sắc bén.
Trong thoáng chốc cả người liền biến thành một thiếu niên công tửlạnh lùng, vô cùng tuấn tú, mặc cùng bạch y, càng sinh ra sự cao hoangạo nghễ.
Đúng lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Khánh Nhiễm đem những bình sứ phân tán trên án *bàn dài* cất vào, để trong lòng, thế này mới cất bước mở cửa.
Nam tử đứng ngoài cửa chính là thị vệ vừa dẫn nàng vào phòng, giờphút này hắn đang trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, hơi mở to miệng.Nhưng nói cho cùng vẫn là thị vệ thân cận của Phượng Anh, chỉ trongchốc lát hắn liền thu lại biểu tình trên mặt, khuôn mặt lại khôi phục sự lạnh lẽo vô tình, cúi đầu khom người nhường đường.
“Công tử thỉnh, Tướng gia đang trong phòng chờ công tử dùng bữa.”
Khánh Nhiễm gật đầu, cất bước tiến ra ngoài, theo hắn đi đến cửaphòng cách vách. Nam tử đẩy cánh cửa, nghênh diện với Phượng Anh đangđặt tay vào chậu đồng.
Hai tay trắng sáng thon dài khẽ vẩy nước, động tác tao nhã, tiếngnước như tiếng ca, cùng bố cục đơn sơ trong phòng không hợp nhau, nhưnglại khác thường khiến mọi người nghĩ vốn nên là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946533/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.