Ánh trăng ảm đạm, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuốn vào tầng sương mù,ánh lên những hình ảnh kì dị trên bức tường son đỏ thắm, phía trước cửaTrắc Vân đang có một đội Cấm vệ quân thủ vệ, đèn đuốc nối nhau, nghiêmchỉnh dựng thẳng trên tay mỗi người. Ánh sáng lập loè ngăn chặn trướccửa, tách biệt cửa vào hậu cung với tiền đình, như một cái lồng lửa kiềm chặt các phi tần cùng cung nhân trong bốn bức tường đỏ.
Xe ngựa chậm rãi tới gần cửa Trắc Vân, theo sự chấn động của thân xe, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người buộc chặt, trong lòng rất khó chịu.
Giờ phút này nàng đang nằm thẳng trên nhuyễn tháp, lưng dán sát vào vách xe, phía trước lại dính sát vào người Lận Kì Mặc.
Cả người nàng giống như bị bôi keo dán, ngực có cảm giác thắt lại,phía trước là nhịp tim trầm ổn, trên đầu là hơi thở mát lạnh đều đều,nàng chưa bao giờ thân cận với một nam nhân như vậy, giờ phút này thởmạnh cũng không dám.
Lận Kì Mặc tựa hồ cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, đột nhiêncảm thấy buồn cười, hắn khẽ dời thân thể, ma sát vào người Khánh Nhiễm.Cả người Khánh Nhiễm cứng đờ, chân nhất lên liền hung hăng đá mạnh vàochân hắn, Lận Kì Mặc rút một ngụm khí lạnh, khẽ bĩu môi.
Xe ngựa lắc lư đã tới gần cửa Trắc Vân.
Cấm vệ quân thấy xe ngựa tiến tới hướng này, Cao Thuận liền hô lớnmột tiếng, chúng binh lính trong nháy mắt liền dàn trận phòng ngự.Trường đao trong tay dày đặc, tầng tầng lớp lớp, nhất thời phong toả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946508/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.