Cung nữ giúp đỡ Nguyệt phi ra sườn điện, sớm đã có xe ngựa đứng chờ,Nguyệt phi vịn vào tay cung nữ bước lên, lúc màn xe buông xuống, trênmặt nàng liền khôi phục vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh.
Lận Kì Mặc lách mình chui vào xe, phân phó một tiếng, xe ngựa cuồncuộn chuyển động, được một đội Cấm vệ quân hộ tống đi về phía sau.
Thấy Lận Kì Mặc nhìn về hướng này, Nguyệt phi hạ giọng hỏi:“Đó là Khánh Nhiễm?”
Lận Kì Mặc nhíu mày cười:“Tỷ tỷ vẫn còn nhớ nha đầu kia sao, mười phần thì Tiểu Tứ chắc tám chín phần là nàng.”
Nguyệt phi khẽ lắc đầu:“Đứa nhỏ này. . .Mới vừa rồi thấy nàng bứcchết Khúc Đông Bình ta liền đoán được. Haizz, mười một năm, như thế nàovẫn dễ xúc động như vậy, sợ là bị trọng thương.”
Lận Kì Mặc cũng cười nhạt:“Nha đầu kia có điểm can đảm, nếu khôngphải Yến Hề Ngân cản trở, hiện tại sợ là Chiến Anh Đế đã muốn mất mạng,công phu của nha đầu kia cũng không kém hơn Tiểu Tứ. Mấy năm nay, ChiếnAnh Đế bị ác mộng quấn thân, trong cung phòng bị nghiêm ngặc, hắn lạikhông rời khỏi hoàng cung một bước. Đối phó với hắn, sợ rằng cũng chỉxuất hiện không báo trước như vậy mới có hiệu quả.”
Nguyệt phi gật đầu, lại lập tức hơi nhíu mày:“Địch Táp không phải làngười dễ đối phó, ngươi vẫn là mau chút tìm được nha đầu kia đi, chậmnữa sẽ không kịp .”
Nguyệt phi dứt lời liền vỗ nhẹ vào vách xe ngựa:“Mau lên.”
Thái giám lên tiếng trả lời, phóng xe ngựa lao nhanh hơn, một đườngtrở lại Nguyệt Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-khuynh-thien-khuyet/1946503/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.