Ngày hôm sau, Tống Á Hiên thực sự phải cố gắng lắm mới dậy nổi để theo kịp giờ lên xe của mọi người.
Lưu Diệu Văn lười biếng kéo anh lại định ngủ thêm một lúc, "Không sao đâu, tí nữa em gọi trợ lý đến đón bọn mình, đừng chen chúc trên xe khách nữa."
"Em thì biết cái gì, em đã đến đây rồi anh phải đưa em đi lượn lờ nhiều một chút, cho người khác khỏi phải nghĩ chồng anh chết rồi."
Lời nói vô cùng thẳng thắn, Lưu Diệu Văn ôm anh vào lòng, cắn mạnh một cái vào cổ anh như muốn phục thù. Thấy anh kêu lên đau đớn, cậu lại liếm nhẹ lên như muốn an ủi, làm loạn một lúc mới tỉnh ngủ, hai người lôi kéo nhau rời giường.
Tống Á Hiên tắm xong liền lấy một bộ quần áo trong vali ném cho Lưu Diệu Văn, cậu nhẹ nhàng bắt lấy, xem xét bộ quần áo trong tay rồi lại nhìn Tống Á Hiên.
"Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy."
Làm sao Tống Á Hiên không biết cậu đang muốn nói đến chuyện gì, trải qua cả một đêm hôm qua lớp ngụy trang bình thường hay đeo trên người cũng đã bỏ xuống, bước nhẹ chân về phía trước, anh giữ lấy cổ cậu, thổi một hơi vào cằm của cậu.
"Anh quang minh chính đại cầm quần áo của em đi ngay trước mặt em, em cũng không ngăn cản anh, bây giờ lại có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì, nếu biết trước anh thích kiểu này thì..."
"Thì làm sao?"
Lưu Diệu Văn không kiềm chế được mổ nhẹ lên cái miệng đang vểnh lên của anh, giọng trầm khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-hien-thu-cam-giac-moi-me/231857/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.