Edit: Chrysanthemum
Mỗi lần tiểu gia hỏa kia ngã, Vân Hách Liên Thiên đều sẽ nhẫn nại chờ nó đứng lên, nhìn nó nhấc mấy cái chân bé xíu xù xù bước từng bước nhỏ lại lăn theo sát mình.
Vân Hách Liên Thiên cố ý đi nhanh hơn vài bước để chọc cho tiểu tử phía sau cũng phải đi nhanh theo, sau đó tứ chi không khống chế được tốc độ, chân trước vấp lên chân sau, lại bổ nhào lăn lên phía trước, chọc cho Vân Hách Liên Thiên ở trước mặt vẫn luôn theo dõi nó khó có được mà nhoẻn miệng cười.
Tiểu Sô Ngô đứng lên lắc mình rũ rũ bùn đất dính trên thân, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn Vân Hách Liên Thiên đầy tò mò, thế nhưng lại không dám quá thân cận, cứ như vậy mà đi theo Vân Hách Liên Thiên. Vân Hách Liên Thiên dừng nó cũng dừng, sau đó ngước đôi mắt trông mong nhìn hắn.
“Đi theo ta làm cái gì hả, tiểu tử kia?” Vân Hách Liên Thiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng trực diện với tiểu gia hỏa này, khiến cho nó sợ đến mức lui lại mấy bước, lập tức khiến bản thân vấp ngã, sau khi đứng lên lại chớp chớp mắt di chuyển vài bước, thấy hắn không có hành động gì thì lại đến gần vài bước nữa.
Vân Hách Liên Thiên thấy nó đáng yêu, lấy một vài tiên quả rải trong lòng bàn tay đút cho nó ăn. Cũng may trong tiên cảnh Côn Luân này không còn có người nào khác, bằng không người tu đạo bình thường thấy Vân Hách Liên Thiên cư nhiên xem bảo bối tụ khí bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-hach-lien-thien/2231477/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.