Trumpkin nhìn thẳng vào bốn đưa nói:
“Như tôi đã nói, chúng tôi cần là một sự giúp đỡ thực sự, không phải trên tinh thần nhé!!”
Ông người lùn nhấn mạnh:
“Nói một cách khác tôi nghĩ họ hình dung quý vị là những chiến binh vĩ đại. Nói thật tình chúng tôi cũng rất yêu các cháu nhỏ, thật thế... nhưng không phải là vào lúc này, giữa lúc nước sôi lửa bỏng của một cuộc chiến... nhưng tôi chắc quý vị hiểu…”
“Ông muốn nói ông nghĩ chúng tôi chỉ là mấy nhãi nhép vô tích sự?” Edmund giận giữ nói, mặt đỏ gay đỏ gắt.
“Thôi nào, không việc gì phải mất bình tĩnh, Edmund.” Peter tự tin vỗ vay em trai mình nói. “Hãy trang bị cho ông ta vũ khí thích hợp, sau đó hãy nói chuyện như những người lớn.”
Rồi tên này nói với Ambrose:
“Làm phiền cậu, Ambrose, lấy cho ông người lùn một thanh kiếm thích hợp.”
“Đúng vậy, hãy chiến đấu như những người đàn ông chân chính.” Đứng dậy nói.
Khi còn ở trong khu phế tích, Peter có nhờ Ambrose cầm hộ khá thay vũ khí, đây sẽ là đồ bổ sung nếu bọn chúng gặp phải chiến đấu.
Main đã vui vẻ nhận lời, cậu chuẩn bị riêng ra một cái túi thi chú mở rộng khác để tặng cho anh em họ. Dù sao main cũng định rời đi.
Ambrose gật đầu rồi lục trong túi ra năm thanh kiếm khác nhau, và đủ loại kích thước, dài ngắn, độ nặng nhẹ.
Tên người lùn thấy thế kinh hãi nói:
“Một tên nhóc phù thủy… một vật phẩm phù thủy chính hiệu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953817/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.