Buổi trưa, tất cả các mảnh của con thuyền đã xong, chỉ chờ buổi chiều bọn chúng ghép lại thôi.
Sau khi thưởng thức bữa, Ambrose hỏi thăm Trumpkin một số chuyện mà vừa nãy cậu không có cơ hội hỏi.
“Trumpkin, ông có nghe gì về Thất đại đảo quốc không?”
“Thất đại đảo quốc…” Ông người lùn Trumpkin cay màu như cố nhớ ra điều gì nói:
“A… đó là đảo thiên đường… Trong một quyển sách cổ có nói về Đảo thiên đường có một tên khác là Thất đại đảo quốc.”
“Vậy bọn họ bây giờ thế nào?”
“Tôi cũng không rõ, Đảo thiên đường là cái tên được các sứ thần ghi lại vào hơn một ngàn năm trước cơ…”
Một ngàn năm trước, không lẽ thời gian đã qua không phải là mấy trăm năm mà là hơn một ngàn năm… Thời gian dài như vậy, không biết Ẩn sĩ còn sống không nữa, cậu chưa bao giờ thấy phù thủy nào sống hơn một ngàn năm.
“Đảo thiên đường được gọi là thiên đường vì ở đó mọi người dân sống vô cùng sung sướng. Khoảng thời gian một trăm năm sau khi bốn vị va và nữ hoàng của Narnia biến mất, các phù thủy và pháp sư của đảo thiên đường thường xuyên qua lại Narnia. Bọn họ còn giúp đất nước này chống lại bọn khổng lồ phía bắc.”
“Người ta nói là tới tận bây giờ, tức là hơn một nghìn năm sau, các pháp sư phù thủy, chiến sĩ Đảo thiên đường vẫn bảo vệ phía Bắc Narnia… vì vậy trong vòng một nghìn năm đấy, không có bóng dáng của một tên khổng lồ xấu xa nào trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953816/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.