“Chào con gái!” Alan ánh mắt hiền lành như một người cha nhìn con gái mình, giọng ông trầm ấm nói.
“Aslan, ông đã to lớn hơn.”
“Đó là vì con cũng lớn hơn, cô bé ạ.”
“Không phải vì ông ư?”
“Không phải. Nhưng mỗi năm con lớn lên con lại thấy ta to lớn hơn.”
Rời khỏi cái bờm tuyệt đẹp của Alan, Lucy dòn nét bao nhiêu ấm ức từ sáng tuôn ra, cô bé nức nở nói:
“Con đã nhìn thấy ông. Nhưng họ không tin con. Tất cả bọn họ thật…”
Thay vì đáp lại bằng sự an ủi, từ một chỗ nào đó sâu thẳm trong thân mình Aslan bật lên một cái gì đó như là một tiếng gầm hoặc một tiếng gì đó…
“Con xin lỗi.” Như hiểu được tâm trạng của ông sư tử, Lucy ngừng khóc, nó xin lỗi nói:
“Con không có ý định nói xấu họ. Nhưng đấy không phải là lỗi của con, phải không ạ?”
Aslan không nói gì.
“Ông muốn nói…” Lucy tiếp, giọng như yếu đi, cô bé thật sợ Aln giận cô và ông cho rằng cô là một đứa trẻ không ngoan.
“Rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy, bằng cách nào đó phải không ạ? Nhưng bằng cách nào? Làm ơn đi Aslan! Con thật không hiểu.”
Alan liếc nhìn cô bé thật sâu rồi mới nói tới chuyện khác:
“Nếu bây giờ con quay lại với những người kia ba anh chị của con và đứa con của đất. Đánh thức họ dậy, bảo với họ là con lại trông thấy ta lần nữa và rằng con phải đưa tất cả đi theo ta…thì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953810/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.