“Nhưng không hiểu sao quốc vương Edmund lại xông lên muốn ngăn cản, tuy thần có nghi ngờ, không biết trong chuyện này có ẩn khúc gì không. Nhưng trước hết phải trói con rồng lại đã, chờ bệ hạ đích thân tới xử lý.”
“Nên khanh tiện tay trói lại vua Edmund luôn.” Ambrose giọng nói thay đổi hỏi.
“Vâng…” Helios tự dưng có dự cảm không ổn, nhưng câu nói tiếp theo của Ambrose khiến ông trong lòng nâng nâng.
“Khanh làm rất tốt.” Ambrose khen ngợi nói. Dù cho có uẩn khúc hay thứ gì, thì việc đầu tiên Helios đại hiền giả làm là thực hiện mệnh lệnh của Ambrose.
Điều này không phải rất đáng khen sao. Với lại,cả con rồng và Edmund đều không có chuyện gì, còn sống nhăn răng.
Nhưng một giọng nói thanh thúy vang lên kéo Ambrose lại hiện thực, Geal chỉ tay về phía con rồng nói:
“Này, cậu chủ, ba, mọi người xem, con rồng nó đang làm gì kìa.”
Trong khi đang đau buồn trước cái chết của Eustace, mọi người đều xúm lại an ủi ông chuột Reepicheep, không ai để ý tới con rồng đáng chết kia. Ai ngờ, cô bé Gael lại nhìn tới, cô bé khiến mọi người quay đầu lại… họ thấy gì.
Một con rồng đang dùng cái cằm và lưỡi của mình (vì nó chỉ cử động được hai bộ phận này) hì hục làm gì đó trên mặt cát… đây quả là một hành động kì lạ nhất năm. Tất cả đều tập chung chú ý con rồng định làm gì, cả ông chuột cũng vậy.
Phải đến mười phút sau, bọn họ mới nhận ra là rồng đang viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953717/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.