Sáng ngày tiếp theo, một tin vui khác đến với con tàu… ngôi sao màu xanh, nó xuất hiện, sau bao nhiều ngày tìm kiếm… có thể nói bọn họ đã đến đích rất gần rồi.
Đặc biệt là Gael, cô bé vui vẻ nhảy nhót cười nói cả ngày, cô bé biết mình sắp được gặp lại mẹ mình rồi.
…
Tìm thấy ngôi sao không có nghĩa là đã hết thử thách, ngày thứ ba sau khi Eustace biến thành rồng, biển lặng gió, cánh buồm không thể thực hiện chức năng của mình.
Tất cả các thủy thủ phải dùng sức ‘cơm’ để làm động cơ cho con thuyền. Mấy chục người chui rúc dưới boong tàu, và ra sức chèo thuyền.
Họ tự cổ vũ nhau:
“Gắng hết sức mình lên các anh em..”
“Kéo đi…” "Anh em".
“Kéo đi…” "Anh em".
….
Trong phòng thuyền trưởng, Edmund, Caspian và Drinian khuôn mặt lo lắng.
“Gió đã lặn, chúng ta không thể đi nhanh được, thời tiết rất nóng, các thủy thủ rất nhanh mất sức. Thần tinh toàn rằng, bọn họ chỉ chèo được bốn tiếng một ngày là kiệt sức.”
“Bốn tiếng một ngày, thời gian còn lại không lẽ ta để cho thuyền tự lạc trôi. nếu vậy đến bao giờ mới tới hòn đảo của Ramandu.” Edmund nói.
“Linh cảm của thần nói ta không nên tới đó..>” Drinian thực lòng nói.
Nhưng… vào đúng lúc này… cả con thuyền đột nhiên chấn động, cả ba người mất thăng bằng ngã nghiêng ngả…
“Chuyện gì đã xảy ra?” Drinian cau mày nói.
Rồi ông vội vã chạy ra khỏi phòng… nếu con thuyền xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953715/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.