Nhận ra giọng nói của Ambrose không được thân thiết cho lắm, con ma phì cười đáp lại:
“Không cần cảnh giác như vậy, cậu bé. Ta không phải người xấu.”
“Có tên ăn cắp nào nói mình là kẻ ăn cắp đâu chứ. Hơn nữa ông có vẻ là ma.” Ambrose phản biện.
“Ha ha… tuổi trẻ bây giờ thật không biết kính lão gì cả, ta không phải người… à ma xấu rồi. Hermione, cháu còn đứng ở đó làm gì ra xem có phải người quen không kìa.”
Ambrose nghe vậy hơi sửng sốt một chút, rồi cậu thấu Hermione hai mắt đỏ hoe chạy ra từ một góc ôm trầm lấy mình, cô bé khóc lóc nói:
“Anh Ambrose, em tưởng bị con Tử Xà giết chết rồi chứ… hu hu em sợ quá.”
Hermione giờ không khác nào một cô bé sợ hãi cả, đúng vậy, dù có can đảm tới mấy, thì cô mới chỉ có mười ba tuổi thôi, có lẽ cậu quá trông chờ vào cô bé mà quên mất ở cái tuổi này, bọn nhóc nên chỉ ăn chơi và học không nên suy nghĩ mấy chuyện khác.
Ambrose lau nước mắt trên đôi má dính một vài vết xước do bị kéo lê nói:
“Được rồi, làm sao em thoát được khỏi con rắn.”
“Là do ông ma… ông ta cứu em.”
Ambrose nghe thế nhìn lại con ma phía trước, cậu giọng có vẻ bớt cảnh giác hơn nói:
“Vậy thì cảm ơn ngài… Nhưng ngài là…”
“Ha ha… trong trường bây giờ rất ít có người tới ta, nhưng năm trăm trước kia, ta là con ma của nhà Gryffindor, có thể nói ta là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953463/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.