Con rắn mù quay lại, bối rối, nhưng vẫn còn vẻ nguy hiểm chết người. Fawkes bay lượn vòng vòng trên đầu con rắn, hót khúc nhạc du dương, thỉnh thoảng mổ xuống cái mũi bọc vảy của con rắn, trong khi máu vẫn trào ra từ hai hốc mắt của Tử Xà.
Harry Potter kinh hoảng thì thào:
“Cứu tôi, làm ơn cứu tôi… Có ai cứu tôi với!”
Thằng bé đưa cái mũ phân loại lên trước nói tiếp:
“Giúp tôi với – Cứu tôi với!”
Đúng lúc này, một vết rách trên cái mũ tóe ra, nó hét lên:
“Ambrose Karling, nếu mi không cứu ta thì ta chết ở đâu đấu… ối, Dumbledore khốn khiến lại ném ta tới đây, khổ thân cái mũ của tôi…”
“Ambrose Karling.” Voldemort trẻ nhẩm lại.
Hắn nhớ là trong khi trò truyền với Ginny có nhắc tới cái tên này, một học sinh nhà Ravenclaw vô cùng xuất sắc, và rất mạnh.
Nghĩ tới đây, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, thì một giọng nói vang lên:
“Cái mũ khốn khiếp, không nói thì không ai bảo mi câm đâu.” Ambrose bất đắc dĩ xuất hiện, cậu ta tìm Hermione nãy giờ nhưng không thấy cô bé ở đâu cả? Giờ lại nghe thấy cái mũ gọi, chắc chỉ còn cách đối đầu với tên Chúa tể Hắc ám trẻ này thôi.
Ambrose nhìn Voldemort trẻ nói:
“Ngươi định làm gì… không bằng chúng ta làm hòa, ta thả người rời khỏi Hogwarts, bù lại, mi nói cho ta Hermione đang ở đâu, thế nào?”
Voldemort trẻ không đổi sắc mặt mà thong dong nhìn Ambrose trả lời:
“Ta không biết Hermione mà người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953457/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.