Từng tia ánh bảy màu lóe lên, đánh bật từng cánh tay có ý định và đang chạm vào nó, thậm chí một vài cánh tay bị thiêu cháy thành tro.
“Groooo… Graooo… azazaza….”
Từng tiếng gào thét lạnh người phát ra, những cánh tay giãy giụa như điên rồi thụt trở lại, con quái vật với cái đầu của nó vặn vẹo, xong rồi trong nháy mắt biến mất.
Đến lúc này, cánh cửa không gian trở lại như trước như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ambrose lặng người lên tiếng:
“Xem ra nó vẫn còn hoạt động.”
“Đúng, nhưng...” Fayola nhíu mày “...Nếu đúng ra thì cánh cửa phải ngăn cản những thứ kia ngay từ khi nó chạm vào tấm màng, đằng nầy lại mất thời gian dài như vậy.”
Ambrose gật đầu:
“Con ma quét rác không nói sai, cánh cửa này sắp không dùng được rồi…”
Ambrose nháy mắt nghĩ tới một số biện pháp tạm thời phong ấn cánh cửa, hoặc cậu dùng người của mình dứt khoái xâm nhập vào bên trong, chém chết đám quái vật hắc ám kia, diệt trừ hậu họa trước mắt. để sau này chuyên tâm đối phó với đám Elder.
May mắn là Ambrose mang theo đủ chiến lực từ Thất đại đảo quốc, nếu không tình thế bây giờ của cậu trở lên rất bị động.
Fayola nhìn bạn trai mình, cô hoàn toàn hiểu ý nghĩ trong đầu cậu ta, cô nói:
“Chúng ta trước hết phải nắm giữ tình báo về nơi này đã, mò mà xông vào thì…”
Ambrose gật đầu, Fayola nói đúng, Ambrose và Fayola không biết bên trong cánh cửa kia có cái gì, số lượng bao nhiêu, mạnh thế nào. Nếu mạo hiểu cho người tiến vào hoàn toàn là quyết định không sáng suốt.
Nhưng làm thế nào để đạt đường tình báo… Ambrose tự hỏi.
Rồi cả Ambrose và Fayola đều nghĩ ra điều gì và đồng loạt nhìn về phía cô rồng nhỏ Eulalia.
Eulalia lại bị nhìn, cảm giác khó chịu hiện ra mặt, cô bé cương cương nói:
“Biết rồi, không cần nhìn ta như vậy… Trong đó là chiến trường của Philip Karling, ông ta trước đó làm phép kéo theo nó tới đây, đặt bên dưới lâu đài.”
Ambrose cau hàng lông mày một cái rồi dãn ra nghi hoặc hỏi thêm:
“Chiến trường? Là trận chiến kia.”
“Đúng thế.” Eulalia hai má phồng lên, tỏ ra bất mãn vì Ambrose không tin cô.
“Bên trong có cái gì, cô không biết sao, tiểu thư Eulalia?” Fayola hỏi.
Eulalia quay sang nhìn Fayola, khuôn mặt hòa hoàn một chút vì hai chữ ’tiểu thư’, cô bé khua tay làm dấu không biết bảo:
“Ta không biết, lão già kia không nói gì.”
Fayola không hỏi thêm mà nhìn Ambrose, Ambrose đáp lại, cậu thở ra một tiếng, trầm giọng nói:
“Giờ chỉ còn một cách duy nhất, chúng ta phải tiến vào bên trong nó.”
Cả hai cô gái ánh mắt không hiểu nhìn Ambrose, rõ ràng cả đám đều biết không phù thủy nào thể tiến vào bên trong cánh cửa được, còn muggle thì không nói làm gì, tiến vào không bọn quái vật ăn tận xương, chứ còn truyền lại tin tính bào kiểu gì.
Ambrose nhếch miệng lên nở một nụ cười thần bí:
“Chúng ta trước trở lại, mình đã có cách. Chắc giờ Baemyn mọi người đang chờ.”
Fayola không có ý kiến, còn Eulalia thì lại càng muốn trở lại, mục đích chủ yếu là chăm sóc, trông nom cô bạn thân Hermione, ai cũng biết tình hình cô bé giờ không ổn định lắm, ở đây chỉ có một người mới có thể kiềm chế cô bé này, đó là Eulalia.
==== Chuyển cảnh ====
Ambrose và Fayola ra khỏi căn phòng bí mật, lập tức độn thổ tới một căn cứ bí mật của nhà Karling. Đó là một căn nhà hai tầng, khá rộng, màu và xây bằng gỗ theo kiểu kiến trúc bắc Ailen ở góc phía tây làng Hogsmeade
Cánh cửa bật mở. Ambrose đi trước bước vào, Fayola đi ngay phía sau và bên trái của cậu.
Bên trong là một không gian rộng lớn hơn năm trăm mét vuông, nó không khác nào một đại sảnh đường siêu lớn, và ở đó đã đứng khá đông người.
Cả đám người đang bàn luận một vài chuyện gì đó rất hào hứng:
“Ông biết không, tôi thấy một con chim bằng sắt biết bay… ha ha… không thể tin được, ở đây người ta còn sử dụng loại kỹ thuật lạc hậu như vậy.”
“Hừ, Lão còn cười được hả, không khí thật bẩn thỉu, ở biển mà tôi chỉ ngửi thấy mùi khói, mùi chất thải… kinh tởm.”
“Đúng vậy, ở đây ta tổn thọ mất, thế giới này không ổn chút nào.”
“Xuỵt, người nói gì vậy, dù sao đây cũng là quê hương của Đức vua thần thánh và Nữ hoàng thần thánh…”
“Xin lỗi.” Tên vừa nói liền quỳ xuống, tay cầm một thứ gì đó, làm tư thế cầu nguyện thành khẩn. “Xin người hay tha thứ cho kẻ bề tôi ngu nguội này, Đức vua, Nữ hoàng thần thánh.”
Đám xung quanh thấy cảnh này chỉ lắc đầu, một tên lại tiếp tục nêu ý kiến:
“Theo tôi chúng ta nên khuyên nhà vua xâm chiếm thế giới này, nhét lãnh thổ của đám dân bản địa vào Thất đại đảo quốc. Thế giới này thật sự rất rộng.”
“Tôi đồng ý…”
“Mọi người nhớ tý nữa nói ra sao…”
“Suỵt, các quý ngài, đức vua và nữ hoàng xuất hiện.”
Thấy Ambrose tiến vào, tất đám người liên im hẳn, bọn họ tự động di chuyển sang hai bên, để ra một lối đi rộng hơn bốn mét lối từ cổng tới hai chiếc ngai vàng bên trên, không ai là không nghiêm cẩn, khuôn mặt lộ ra vẻ sùng kính tột độ.
Ambrose vừa đi vừa liếc một vòng đám người, căn phòng im re chỉ có hai tiếng bước chân lộc cộc của Ambrose và Fayola. Nhân vật chính của chúng ta đi tới trước cái ngai, xoay người ngồi xuống, một bên, Fayola cũng làm theo nhưng trong một phong cách nữ tính yểu điệu hơn.
Liền sau đó, một tràng hô vang đầy nội lực nổ tới:
Trăm người quỳ xuống, răm rắp như một, khuôn mặt đám quần thần càng hiện ra vẻ cuồng tín.
Ai nấy đều run lên vì phấn khích, đã lâu lắm rồi, năm mươi năm, triều hội mới có mặt của cả đức vua và nữ hoàng thần thánh.
“Đứng lên đi.” Ambrose nhẹ nhàng nói.
“Tạ ơn đức vua.” xN
“Tạ ơn nữ hoàng.” xN
Ambrose không giấu vẻ vui mừng nhìn tất cả đám quần thần, bọn họ mang tới cho cậu cảm giác nắm chắc, cảm giác tự tin khi đương đầu với những thứ sắp tới.
Cậu cao giọng hỏi:
“Bác Baemyn, chuyện ở Bộ pháp thuật như thế nào rồi?”
Bác quản gia Baemyn như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, giọng của ông hơi run run trả lời:
“Thưa cậu chủ, Fudge đã được giải tới Bộ, một tòa án triệu tập cấp tốc đang được diễn ra, đám người của Fudge hoàn toàn bất ngờ khi thấy bị cáo lại là ngài Bộ trưởng của bọn hắn.”
“Rufus Scrimgeour có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?” Ambrose hỏi thêm.
“Chín phần mười khả năng là hắn sẽ lên chức Bộ trưởng Bộ pháp thuật.”
“Tốt.” Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe bác quản gia nói, Ambrose không khỏi thốt lên một tiếng. Ambrose sau đó liền hỏi sang chuyện khác:
“Thế còn ở Pháp. Ngài Laurent Fabius của chúng ta thế nào?”
“Ông ta đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc bầu cử cuối mùa hè, nhờ có sự giúp đỡ của nhà Delacour, mọi chuyện diễn ra đúng như những gì dự trước.”
Fayola lạnh giọng nói:
“Laurent Fabius. Hắn tài mọn nhưng có dã tâm, cũng giỏi đóng kịch nữa, không hiếm người bị hắn lừa, và cũng không thiếu người biết muốn đưa hắn lên làm con rối.”
Ambrose gật đầu.
Chuyện này không hiếm trong giới pháp thuật, khi nhiều gia tộc không muốn lộ diện chính diện trên chính trường, nhưng vẫn muốn thể hiện địa vị của mình, bọn họ sẽ cử ra con rối chính trị lên đài.
Cornelius Fudge không phải một con rối, nhưng ông ta tham gia một liên minh gồm những gia tộc phù thủy thuần chủng quý tộc, cộng thêm lão ta thích khoe khoang quyền lực của mình nữa.
Vì vậy trong liên minh này, mọi người đều vui vẻ cử lão lên làm người chủ trì, tương đương với con dê thế tội, cái đích của mọi người (toàn dân phù thủy) chỉ trích khi xảy ra vấn đề nào đó.
Không may cho lão, cái liên minh này đã bị Rufus Scrimgeour đục khoét chỉ còn trên danh nghĩa, và danh dự của lão Fudge cũng chả còn sáng sủa lắm sau hàng loạt sự cố, xì căng đan nối tiếng như cuộc tập kích đoàn tàu Tốc hành Hogwarts, tập kích trận chúng kết Giải thi đấu World Cup Quidditch thế giới,…
Trở lại, Ambrose hài lòng lên tiếng:
“Chuyện ở bên Pháp bác giúp cháu chú ý hơn, ở Anh mọi thứ đã khá ổn rồi. Mục tiêu tiếp theo của ta là khống chế Bộ pháp thuật Pháp.”
“Tôi hiểu thưa cậu chủ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Baemyn khom người, tư thế chuẩn quản gia cung kính nói.
Bác quản gia với tư cách là dân bản xứ, nên Ambrose giao cho ông ta nhiệm vụ liên quan tới công việc ở thế giới thực, ông cũng chỉ huy các phù thủy của nhà Karling ở Anh, Pháp và cũng là người đại diện của cậu trong giới phù thủy Châu Âu.
Vì vậy, nhưng việc liên quan tới dân phù thủy trái đất, Baemyn ra mặt là chính xác nhất. Còn các phù thủy Ambrose mang từ Thất đại đảo quốc sang, bọn họ sẽ là đội quân chủ lực chống lại đám Elder.
Trận chiến này sẽ giống như trận chiến một ngàn năm trước, song song hai chiến tuyến sẽ nổ ra. Một là giữa các Elder với chiến lực cực kì cao cấp sẽ cùng với các Hiền già của Ambrose va chạm, hai là các thế lực thế tục phù thủy, phù thủy hắc ám với Bộ pháp thuật.
Thậm chí một số Bộ pháp thuật của các nước đã bị đám phù thủy hắc ám thao túm cũng sẽ trở thành kẻ địch của Ambrose, vì vậy Ambrose phải nhanh chóng thâu tóm Bộ pháp thuật Anh và Pháp, họ vừa giúp cậu nắm giữ được tình báo nhanh chóng ở hai quốc gia lớn nhất Châu Âu và mở rộng qua toàn châu lục.
Hơn nữa khi kiểm soát các lực lượng thế tục này sẽ giúp giảm thiệt hại tối đá khi trận chiến nổ ra.
Ambrose không muốn khi mình thống trị thế giới này, nó bị đánh cho tàn phế. Thất đại đảo quốc có thời gian gần hai nghìn năm phát triển mới được như ngày hôm nay. Ambrose không có thời gian ở trái đất từ từ xây dựng một đế chế như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]