Trời không phụ lòng người, Trì Uyên ngày ngày chăm chỉ luyện chữ, tập luyện võ thuật, chẳng mấy chốc vượt trội hẳn đám hoàng tử chỉ quen chiều chuộng, ăn chơi, ngày càng được lòng hoàng thượng. Từ một hoàng tử không nhớ nổi mặt, Cửu hoàng tử đã được ban tấm thẻ thượng triều.
“ Chàng giỏi quá! Trì Uyên, chàng giỏi thật đấy”. Vân Dung cầm lấy tấm thẻ, chơi trò tung hứng, chợt nhớ đến lúc trước có lần Vân cha lấy tấm thẻ này cho Vân mẹ chơi, suýt chút nữa bị Vân phu nhân đem đi làm củi đốt thì bật cười vui vẻ.
Trì Uyên thấy nàng lấy tấm thẻ vất vả lắm mới có được ấy làm đồ chơi cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bàn ăn, vừa gắp được vài miếng, bỗng thấy bát nước gừng nóng liền lộ vẻ ghét bỏ: “ Vân Dung, tại sao lại có gừng ở đây?”. Vân Dung đặt tấm thẻ lên bàn, chạy như bay đến bàn ăn, ngồi xuống: “ Chàng hôm qua cảm nhẹ, với lại hơi viêm họng nên em nấu nước gừng cho chàng uống. Nhân lúc còn nóng, chàng uống đi cho ấm bụng”.
Trì Uyên nhíu mày: “ Ta không thích vị gừng, dù sao cũng hết bệnh rồi”. Hắn vừa dứt lời, liền thấy một bát gừng bốc khói nghi ngút trước mặt, theo phản xạ hắn liền bịt mũi lại. VânDung bật cười, rõ ràng là nghiêm nghị thế kia, lại sợ uống gừng như một đứa trẻ.
Nàng dịch người lại gần Trì Uyên, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh, thấp giọng năn nỉ: “ TrìUyên, chàng uống đi, uống đi mà, đi mà, nhé?”. Trì Uyên hơi do dự rồi. Lắc đầu, không được, hắn ghét cái mùi ấy biết bao. “ Trì Uyên, Trì Uyên, Trì Uyên…” – Vân Dung vẫn cứ mè nheo.
“ Được rồi, đưa đây” Trì Uyên giật lấy bát gừng cay, định uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dung-tri-uyen/3006377/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.