Lời còn chưa nói xong, trong mắt Phó Thanh Vân đã có lệ thủy trào ra khóe mắt. Tu vi Xuất Khiếu kỳ, dù vẫn còn chênh lệch không nhỏ so với Phân Thần kỳ. Nhưng tốt xấu cũng là tồn tại đã sống mấy trăm năm. Thời còn trẻ, hắn từng tận mắt thấy phong thái của lão tổ Phó Thải Vi. Đối mặt với dò hỏi của Phó Thanh Vân, lão ẩu vô thanh than thở một tiếng, há miệng, nhưng không giải thích gì. Ánh mắt ác liệt, lập tức một khuôn mặt nghiêm túc dò hỏi, "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đang yên đang lành, sao lại trêu chọc đến vị tiền bối Hợp Thể kỳ này?" Tình huống của chính mình, nàng rõ ràng hơn ai hết, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. "Chuyện này..." Phó Thanh Vân cúi đầu, há miệng lại không nói ra lời. Chuyện đoạt linh căn của người khác có ý nghĩa gì, hắn rõ ràng hơn ai hết. Hắn xác thật chưa từng tham dự, đối với những người khác nhắm một mắt mở một mắt, cũng là vì sự phát triển của gia tộc. Nhưng đối mặt với lão tổ, lại nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. "Ân? Có chuyện gì, có thể khiến ngươi khó xử như vậy? Lão thân thời gian không còn nhiều, ngươi không muốn nói ta cũng không cưỡng cầu được ngươi. Nhưng ngươi phải nghĩ rõ ràng, chuyện này không nói rõ ràng, tìm cách giải quyết, vị tiền bối này sẽ không bỏ qua Phó gia ta trên dưới." Lão ẩu nhíu chặt mày, tiếp tục xuất thanh lại nói. Vài câu nói này, khí tức vốn cường hãn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/5000182/chuong-3571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.