"Được rồi, tính ta lỡ lời! Vậy đạo hữu, tính mạng của ngươi thì sao? Để lại ấn ký truy hồn, tuy không đến mức lập tức bỏ mình, nhưng chỉ khi nào bị người để lại ấn ký tìm tới, đạo hữu cho rằng, ngươi còn có thể có mấy phần nắm chắc sống sót. Nếu đạo hữu có thể bỏ qua cho ta một lần, ta có thể bảo đảm, nhất định sẽ giúp đạo hữu loại bỏ ấn ký truy hồn này. Một mạng đổi một mạng, tính mạng của đạo hữu, dù thế nào cũng phải quý giá hơn ta mới đúng chứ?" Tự biết nhất thời nửa khắc không có viện trợ, Thiên Vận phu nhân cũng rất dứt khoát. Thấy Tô Thập Nhị bất mãn, quả quyết cúi đầu nhận lỗi. Lời nói vừa chuyển, lại nói tiếp một cách êm tai. Người của Vân Ca tông có phải là kiến hôi hay không không trọng yếu, chỗ mấu chốt là, tính mạng của Tô Thập Nhị và tính mạng của chính mình so với nhau, cái nào quan trọng hơn. Nàng... thật sự không phải là không có cơ hội. "Nói nhiều như vậy, ngươi bất quá là muốn bản tọa tha cho ngươi một mạng." Tô Thập Nhị nhún vai. "Đạo hữu lời ấy sai rồi, kiến hôi còn tham sống, bất luận khi nào, có thể sống, ai lại nguyện ý vô duyên vô cớ mất mạng." Thiên Vận phu nhân một khuôn mặt dứt khoát. "Nhưng... bản tọa làm sao tin ngươi?" Khóe miệng Tô Thập Nhị hơi nhếch lên, hỏi ngược lại người trước mắt. "Chỉ cần đạo hữu đáp ứng, ta tự có biện pháp để đạo hữu tin phục." Thiên Vận phu nhân cắn nhẹ môi, lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/5000104/chuong-3493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.