Phàm là có một chút khả năng, lại có người nào không muốn vấn đỉnh đỉnh phong tiên đồ kia. Nhưng người người thông minh, cũng có nghĩa là, người người đều luôn luôn tính toán cho được mất, lợi ích của mình. Mà hợp tác đội nhóm, thường thường cần tổn thất lợi ích cá nhân, thậm chí... tính mạng quý giá nhất! Điều này cũng dẫn đến, nhân tộc thường thường chỉ đến lúc nguy nan nhất, mới có thể chân chính trên dưới một lòng, từ đó bùng nổ ra lực lượng cường đại, sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác. Như Cổ Tiên Môn trước mắt thế này, không thể nói là không có, nhưng quả thật ít thấy. Tô Thập Nhị tự nhận mình làm không được, nhưng cũng không ngăn cản vì vậy mà cảm thán, kính nể. "Tiền bối quá khen rồi, những gì chúng ta đã làm, cũng chỉ cầu lương tâm không hổ thẹn mà thôi." "Nhưng mà... tình hình Cổ Tiên Môn hiện nay, tiền bối tin rằng cũng đã nhìn ra rồi." "Tình cảnh trước mắt, quả thật không dung lạc quan. Việc này Cổ Tiên Môn không có ý định liên lụy người khác, còn như chuyện Bán Tiên Khí Bảo Tán, Lâm mỗ vừa rồi cũng đã nói rõ ràng." "Nhân lúc Cổ Tiên Môn còn chưa đến tình trạng nguy hiểm nhất, tiền bối vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt!" Lâm Hạc Chu chắp tay rồi lại ôm quyền, đối với lời khen của Tô Thập Nhị không để ý, ngược lại là lên tiếng nhắc nhở. Sự thuộc về của Bán Tiên Khí Bảo Tán, hắn chưa từng chân chính để ý qua. Cho nên, Bảo Tán rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941592/chuong-2651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.