Dưới sự xoay vần của thời gian, Dịch Xuân Thu sớm đã thoát khỏi vẻ non nớt, vô tri, thay vào đó là sự thành thục và trầm ổn. May mắn là, trải qua bao phong sương, vẫn luôn giữ nguyên sơ tâm. Mà đến hôm nay, cũng cuối cùng là chờ đợi được mây tan thấy trời sáng! Trời đất chứng giám! Trong lòng cảm thán, ngay sau đó, Dịch Xuân Thu "phịch" một tiếng, quỳ gối trước người Tô Thập Nhị, dập đầu thật mạnh. "Đệ tử Dịch Xuân Thu, bái kiến Hàn sư bá! Đa tạ... Hàn sư bá rủ lòng thương!" Tô Thập Nhị vẫy vẫy tay, chân nguyên tràn trề tản ra, nâng Dịch Xuân Thu lên, "Không phải là rủ lòng thương, những thứ này đều là ngươi đáng được!" "Thu những thứ này lại đi!" "Bây giờ hạch tâm tông môn, đều ở bên ngoài Thương Sơn. Tiếp theo, ngươi tính toán thế nào, là lưu ở nơi đây, chờ lão phu làm xong việc mang ngươi rời khỏi Thương Sơn. Hay là... có an bài khác?" Ánh mắt từ bình đan dược trên không trung quét qua, Tô Thập Nhị lên tiếng hỏi. Trong tu tiên giới, dù là giữa đạo lữ, cũng đều có ẩn mật riêng. Đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà Dịch Xuân Thu muốn giúp đỡ, Tô Thập Nhị cũng không hỏi đến, càng sẽ không can thiệp. Dịch Xuân Thu cẩn thận từng li từng tí một đem bảo vật trước mặt lần lượt bỏ vào trong túi, lúc này mới nhìn Tô Thập Nhị lại nói: "Đệ tử nhiều năm tâm nguyện, chính là gia nhập Vân Ca Tông." "Chỉ là... trong Thương Sơn, còn có một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912708/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.