Tô Thập Nhị dừng bước, quay đầu cười khổ nói: "Dù sao cũng tốt hơn là mất mạng." "Mất mạng? Vì sao lại chắc chắn như thế?" Vân bà bà hỏi ngược lại, trên mặt treo nụ cười bí ẩn thoắt ẩn thoắt hiện. "Nếu chuyện này thật sự đơn giản như vậy, tiền bối nhất định đã sớm an bài người khác tìm kiếm. Trong thôn có rất nhiều tu sĩ, không nói đến Trúc Cơ giả, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không ít." "Khả năng duy nhất, chính là vật này bọn họ không tìm được. Hoặc nói, với thực lực của bọn họ, không mang về được. Trừ việc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, vãn bối không nghĩ ra những khả năng khác." Tô Thập Nhị nhún vai, nhanh chóng nói ra ý nghĩ của mình. Nói xong, đưa tay liền đi đẩy cửa. Thế nhưng một chưởng đánh xuống, cánh cửa tưởng chừng đơn sơ kia lại không hề nhúc nhích. "Ừm? Tiền bối đây là ý gì?" Nhìn lại Vân bà bà, Tô Thập Nhị nhíu mày. "Ngươi chưa chắc đủ thông minh, nhưng đủ cẩn thận. Có lẽ, ngươi thật sự có thể giúp ta mang thứ đó về." "Đừng vội từ chối, như ngươi vừa nói, chuyện thế gian, không ngoài hai chữ lợi ích." "Ngươi biểu lộ như vậy, không ngoài cũng là muốn mưu cầu lợi ích lớn nhất. Vậy bây giờ, ta sẽ cho ngươi cơ hội này." Vân bà bà mỉm cười nói, ra vẻ rất có hứng thú. Nếu Tô Thập Nhị vừa lên đã vội vàng đồng ý chuyện này, nàng ngược lại không dám giao phó. Người không đủ cẩn thận, trong thế giới tu tiên này, cũng không thể sống lâu được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912705/chuong-1329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.