Chương trước
Chương sau
“Ca ca, trận kỳ cùng khu vực truyền tống trận đã được bố trí xong, người có muốn qua xem một chút không?” đang lúc Lăng Huyền Thiên nhắm mắt dưỡng thần thì một thanh âm vang lên, sau đó là một nữ hài cùng một hòa thượng từ ngoài cửa tiến vào, đúng là Tiểu Ánh cùng Giới Không.

“Ồ, nhanh vậy sao?” Lăng Huyền Thiên có chút ngạc nhiên hỏi, theo hắn dự tính nhân thủ Thiên Môn tại nơi này cũng không có bao nhiêu, hẳn là không nhanh như thế đi.

“A, là do Bạch Vũ Hải dẫn người của Liệp Hoành thương hội đến trợ giúp” Giới Không hướng Lăng Huyền Thiên nói.

Sau khi Lăng Huyền Thiên triển lộ thực lực, vốn dĩ uy danh của Thiên Môn vang xa vô cùng. Chỉ là mọi người đều nghĩ Thiên Môn đắc tội với Thần triều chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, nên không có mấy người dám gia nhập bọn họ.

Hầu hết những người gia nhập cũng chỉ vì nơi này có Long mạch, có thể giúp bọn họ cảm ngộ tốt hơn. Nhưng đa phần đều chỉ nhận làm những công việc ngoài lề mà thôi, cũng không muốn làm đệ tử Thiên Môn, nếu như sau này có chuyện gì xảy ra bọn họ chắc chắn sẽ rời đi.

Tuy Lăng Huyền Thiên biết được chuyện này nhưng hắn cũng không có ý kiến gì, dù sao tạm thời hắn chỉ cần chân chạy việc mà thôi.

Nhưng số người gia nhập vẫn như cũ quá ít, mà tòa truyền tống trận Lăng Huyền Thiên muốn xây dựng rất lớn, theo tiến độ ban đầu hẳn là phải ba tháng mới xong.

Chỉ là không ngờ Bạch Vũ Hải biết được việc này nên cho người qua giúp đỡ, vì vậy chưa đầy một tháng đã hoàn thành được tòa truyền tống trận này. Tất nhiên tuy đã bày trận kỳ cùng thiết kế khu vực không gian xung quanh, nhưng thứ cần thiết nhất vẫn là trận pháp cùng trận nhãn, cuối cùng vẫn phải do Lăng Huyền Thiên bày bố.

“Tốt, vậy đi xem một chút” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng hai người nói.



Tại Thiên Môn có một tòa cung điện được xây dựng phía trên một đầu Long mạch. Tòa cung điện này có đầy đủ các khu vực như Thư Các, Bảo Các, Kỹ Các, …. quan trọng nhất tại đây có một khu vực đã trở thành cấm địa của Thiên Môn, cũng chỉ có cao tầng mới có thể tiến đến. Cấm địa này chính là nơi mà Lăng Huyền Thiên dùng để xây dựng một tòa truyền tống trận.

Lúc này bên trong cấm địa đang đứng ba người Lăng Huyền Thiên, Giới Không cùng Tiểu Ánh. Còn Hồ Nguyệt thì đang chỉ bảo A Ngưu tu luyện, dù sao nàng cũng là linh thú, để nàng lo việc này hẳn là thích hợp.

Lăng Huyền Thiên đưa mắt nhìn tòa truyền tống trận trước mặt, tại Mê Vụ Sâm Lâm, hắn cũng đã xây dựng một tòa chủ trận, bây giờ chỉ cần thiết đặt vị trí không gian cho tòa truyền tống trận này. Như vậy chỉ cần sử dụng là bọn họ có thể tự do qua lại giữa hai bên, tiết kiệm được không ít thời gian.

Nghĩ như vậy Lăng Huyền Thiên cũng không chần chừ, lập tức bắt tay vào bố trí trận pháp. Trận kỳ đã có, bây giờ hắn chỉ cần tạo trận nhãn cùng sử dụng Không Gian Thạch thiết lập truyền tống trận là xong.
— QUẢNG CÁO —


Không Gian Thạch là một loại vật phẩm lưu trữ Không gian pháp tắc, vật phẩm này tại Phàm giới là vô cùng thưa thớt. Tuy nhiên vì không phải ai cũng có thể sử dụng Không Gian Thạch nên giá cả cũng không quá đắt, Bạch Vũ Hải biết hắn muốn xây dựng truyền tống trận, tất nhiên mang đến không ít.

“Cuối cùng cũng xong!” sau một hồi bố trí Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm một tiếng.

Việc khó nhất khi xây dựng truyền tống trận chính là tài liệu cùng định vị không gian, nếu là người khác cho dù có đủ nguyên liệu cũng không thể bố trí truyền tống trận. Bởi vì yếu tố quyết định khi bố trí truyền tống trận là phải có người am hiểu Không Gian pháp tắc, nhằm kích hoạt Không Gian Thạch cùng định vị không gian truyền tống.

“A, đây là không gian truyền tống trận sao, thật là hoành tráng” Tiểu Ánh ánh mắt tỏa sáng nhìn tòa truyền tống trước mắt, nhanh chân chạy vào quan sát nó.

Tòa truyền tống trận này có bốn cột trụ to lớn bao quanh, chính giữa có một vòng tròn nhỏ được tạo nên từ sáu khối đá màu sắc lấp lánh, đúng là Không Gian Thạch.

Giới Không thì không có biểu hiện như Tiểu Ánh mà là cực kỳ khiếp sợ hết nhìn tòa truyền tống trận này lại nhìn sang Lăng Huyền Thiên, dù sao hắn tại Trung Châu đã lâu, cũng không phải chưa từng dùng qua truyền tống trận.

Chỉ là truyền tống trận tại Trung Châu đều là được xây dựng từ rất lâu trước đây, bây giờ dường như không còn người có thể xây dựng. Vậy mà Lăng Huyền Thiên lại có thể xây dựng sao hắn có thể không khiếp sợ. Nam tử này chẳng lẽ không gì làm không được sao.

“Tốt, các ngươi ở lại đây cùng Hồ Nguyệt phát triển Thiên Môn. Ta trở về Mê Vụ Sâm Lâm một chuyến” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến biểu hiện của hai người, nhẹ giọng nói.

“Muội cũng muốn về thăm Khinh Sương tỷ đây” Tiểu Ánh bĩu môi nói, nhưng Lăng Huyền Thiên biểu hiện hẳn là không muốn nàng đi theo nên nàng cũng không còn cách nào khác.

“A” đúng lúc này, Lăng Huyền Thiên khẽ a một tiếng, sau đó hắn bấm ngón tay, ánh mắt cũng nhẹ chuyển biến.

Sau một lúc trầm ngâm Lăng Huyền Thiên đưa mắt nhìn về phía Giới Không nói: “Ngươi cũng đi theo ta đi!” rồi lại hướng Tiểu Ánh nói: “còn muội khi nào đột phá thần niệm mới có thể sử dụng truyền tống trận”.

“Vâng!” Tiểu Ánh có chút thất vọng nói.

Nàng cũng không biết Lăng Huyền Thiên sở dĩ dẫn Giới Không theo là có ý giúp hắn ngộ ra pháp tắc, tuy Phật đạo tu luyện dùng Phật pháp làm căn bản cũng không cần ngộ thiên địa pháp tắc. Nhưng không có nghĩa là không thể ngộ thêm pháp tắc cùng đạo pháp khác.
— QUẢNG CÁO —


Còn Tiểu Ánh tuy có thiên niệm, thực lực có thể so sánh với bán thần cảnh nhưng nàng cũng không có tu luyện thân thể, không thể chịu được truyền tống ở cự ly xa, nên hắn cũng không dẫn nàng theo.

“Được” Giới Không cũng gật đầu, sau đó cùng Lăng Huyền Thiên tiến vào khu vực truyền tống trận.

Chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhẹ lấy ra ba khối linh thạch bỏ vào tức thì bốn cột trụ đột nhiên sáng lên, sau đó Không Gian Thạch cũng có phản ứng, chớp mắt hai người đã biến mất khỏi nơi này.

“Thật là kỳ diệu!” Tiểu Ánh thầm khen một tiếng, nàng cũng nghe Lăng Huyền Thiên nói nên cũng hiểu biết một chút về truyền tống trận.

Vốn những tòa truyền tống trận khác sẽ phải sử dụng thánh thạch mới có thể khởi động, nhưng vì Lăng Huyền Thiên xây dựng nó trên Long Mạch, dùng Long Mạch làm vật dẫn. Vì vậy mới có thể dùng linh thạch để kích hoạt, giảm thiểu không ít chi phí.

“Hả? Chuyện gì xảy ra, tại sao lại có ba động không gian lớn như vậy?” Nạp Lan Chính Hưng đang tĩnh tọa tại động phủ cũng nhẹ đưa mắt nhìn về không trung, nghi hoặc lẩm bẩm.

Tại một dòng suối nhỏ, một lão già đang nhắm chặt hai mắt cũng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đăm chiêu nói: “Truyền tống trận sao? Bắc Châu lại có thế lực nào có thể xây dựng truyền tống trận đây”.

....

Không chỉ có Nạp Lan Chính Hưng cùng vị thần linh của Thần triều kia kinh ngạc, hầu như thần linh của các đại thế lực ai cũng cảm ứng được không gian ba động, tất cả đều kinh nghi cùng suy tư. Ai cũng muốn biết rốt cục là thế lực nào sử dụng truyền tống trận.

Có lẽ bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, người sử dụng truyền tống trận lại chính là Lăng Huyền Thiên, hơn nữa còn là tự tay hắn bố trí. Tuy nói hắn có cùng với Bạch Vũ Hải nói qua về việc xây dựng truyền tống trận, nhưng Bạch Vũ Hải cũng sẽ không nói ra với người khác.

Còn những người tham gia xây dựng cũng không biết bọn họ bố trí là thứ gì, chỉ biết là trận pháp cỡ lớn mà thôi. Nếu để bọn họ biết được chính mình từng tham gia bố trí truyền tống trận, chắc chắn bọn họ sẽ tự hào không thôi. Truyền tống trận chỉ có thần linh có thể xây dựng, cho dù chỉ là bố trí trận kỳ có sẵn.

Lăng Huyền Thiên cũng không biết chỉ một lần truyền tống của hắn, lại khiến cho rất nhiều thần linh hoang mang. Hơn nữa, cho dù có biết hắn chắc chắn cũng không để tâm, bởi vì hắn bây giờ đã cùng Giới Không đến Mê Vụ Sâm Lâm.

….
— QUẢNG CÁO —


Bắc Châu - Mê Vụ Sâm Lâm

Tại Mê Vụ Sâm Lâm có một tòa cung điện vô cùng uy nghi, được gọi là Thiên Môn, bên dưới Thiên Môn có Địa Môn cùng Huyền Môn. Trước đây tuy thường xuyên có đệ tử tiến đến gia nhập Thiên Môn, nhưng nơi này cũng không qua sầm uất.

Tuy nhiên bây giờ đã khác, người đến Mê Vụ Sâm Lâm cùng các khu vực lân cận đã nhiều vô cùng, thậm chí có rất nhiều người tu luyện cùng phàm nhân định cư tại đây. Bởi vì La Khinh Sương cùng Tần Phong đã cho xây dựng một tòa thành bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm gọi là Mê Thành.

Từ sau vụ việc của Mạc Vô Tà, bọn họ cũng không dám khinh suất nên đã quyết định xây lên Mê Thành để dễ dàng quản lý mọi việc cũng như dễ dàng phòng bị người khác tập kích. Dù sao mục đích của Lăng Huyền Thiên cũng chỉ là phát triển Phàm Giới mà thôi, hắn chắc chắn không quan tâm đến những truyện này.

~ Xiu xiu ~

Đúng lúc này, tại một tòa truyền tống trận bên trong Mê Vụ Sâm Lâm vang lên hai tiếng, sau đó xuất hiện hai thân ảnh nam tử, một nam tử toàn thân mặc bạch bào cùng một vị hòa thượng tuấn tú đúng là Lăng Huyền Thiên cùng Giới Không từ Bắc Thành truyền tống về đây.

Hai người vừa xuất hiện thì một thanh âm vang lên: “Hai người … hai ngươi là ai?”

Đối diện với hai người là bốn tên có tu vi thánh nguyên cảnh, bọn họ chính là người canh gác tại nơi này. Trước giờ nơi đây chưa từng có người xuất hiện qua, nghe nói chỉ có người mang mặt nạ cao tầng của Thiên Môn khi gặp nguy hiểm mới có thể truyền tống trở về. Nhưng hai người này bọn họ chưa từng gặp qua, hơn nữa không mang mặt nạ tất nhiên khiến bọn hắn kinh sợ.

“Không được vô lễ” đúng lúc này một thanh âm từ xa vọng lại.

Sau đó một nữ tử dáng người kiều diễm, trên mặt có một chiếc mặt nạ che đi cả gương mặt, chỉ lộ ra cái miệng chúm chím cùng chiếc cằm trắng nõn của nàng. Nữ tử vừa nhìn thấy Lăng Huyền Thiên liền tươi cười nói: “Thiếu gia, mừng người về nhà!”

ps: tác đã trở lại, từ nay sẽ đăng chương ổn định. Đa tạ mọi người đã ủng hộ và thông cảm cho tác!!! Tối còn 1 chương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.