Chương trước
Chương sau
Phi Linh Thành
“Cái gì? Không tìm thấy người của Trịnh gia sao?” một lão già dáng vẻ gầy gò nhìn thuộc hạ hỏi.

“Bẩm … bẩm lão tổ, chúng ta đã lục soát khắp nơi, nhưng người của Trịnh gia dường như đều đã biến mất, cũng chỉ còn lại người già cùng kẻ hầu mà thôi”

Một tên đại hán to béo cũng nhẹ hừ lạnh nói: “Hừ, Trịnh Tuấn Kiệt, tốt tốt ngươi lại dùng kế ve sầu thoát xác sao!”.

Đừng nhìn hắn dáng vẻ trung niên nhưng hắn chính là lão tổ của Chu gia, Chu Cương Nghị, còn lão già gầy gò kia chính là lão tổ của Lâm gia. Từ khi Liễu gia bị Bắc Phiệt Môn tiêu diệt, hai nhà bọn họ vô cùng đê điều làm ăn. Sau đó Tống gia từ từ bị Trịnh gia thâu tóm, bởi vì Trịnh Dương tại Bắc Phiệt Môn không ngừng triển lộ bản thân, bọn họ càng là không dám có ý kiến gì.

Nhưng mấy ngày nay có tin từ Bắc Phiệt Môn truyền xuống nói là Trịnh Dương không sống được bao lâu nữa, hơn nữa còn có trưởng lão từ Bắc Phiệt Môn tiến đến Phi Linh Thành, muốn bọn họ ra tay đối phó Trịnh gia. Mới đầu hai nhà cũng không dám hành động, vì sợ đây chỉ là tin đồn. Nhưng sau vài lần thăm dò thấy người tại Bắc Phiệt Môn Viện cũng không ra mặt nên bọn họ quyết định triệt để ra tay.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, tuy bọn họ thành công đả thương lão tổ Trịnh gia là Trịnh Tuấn Kiệt, nhưng lại để hắn chạy mất. Còn Trịnh gia dòng chính đều đã bốc hơi, không thấy một người.

“Tiếp tục truy cho ta, tuyệt không thể để người của Trịnh gia chạy thoát” Lâm Tư Thuần âm trầm nói.

Vốn dĩ hai nhà Chu - Lâm cũng không có quá nhiều ân oán với Trịnh gia, hầu hết chỉ là trong việc làm ăn mà thôi. Nhưng vì sự việc tại Bích Vân Huyệt mà hậu bối của bọn họ chết không ít, thậm chí gia chủ cũng đều bỏ mạng.

Tuy những chuyện này đều do Thiên môn gây ra, nhưng bọn họ không dám tính lên đầu Thiên Môn đành quy hết lên đầu Trịnh gia. Dù sao Trịnh Dương cùng Thiên Môn dường như có quan hệ bí ẩn gì đó, tất nhiên nếu Trịnh Dương còn sống bọn họ cũng sẽ không dám ra tay. Nhưng bây giờ ngay cả trưởng lão của Bắc Phiệt Môn cũng đã nói vậy, bọn họ tất nhiên sẽ tin không nghi ngờ.

….

Tại một địa phương hẻo lánh không xa bên ngoài Mê Thành có ba lão già đang đánh giá một nam một nữ trước mặt, sau đó một lão giả tóc bạc trắng nhẹ hướng nam tử đối diện nói: “Trịnh Dương ngươi còn không bó tay chịu trói, chẳng lẽ muốn lão phu phải ra tay?”.

“Sư tôn người sao lại làm như vậy đây?” Trịnh Dương chưa trả lời thì bên cạnh hắn Hạ Như n mặt lộ vẻ khó tin hỏi.

Một nam một nữ này đúng là Trịnh Dương cùng Hạ Như n, còn đối diện hai người ba lão giả đều có tu vi đại thánh cảnh. Ba lão giả này một người đúng là Hàn Bắc Huyên, hai người còn lại thì đều là người của Tô gia cảnh giới cũng không thấp hơn hắn, đều là đại thánh cảnh cao giai.
— QUẢNG CÁO —


“Như n, ngươi hà tất theo tiểu tử này đây, chỉ cần ngươi cùng lão phu trở về, Hàn gia vẫn là nhà của ngươi” Hàn Bắc Huyên ánh mắt đăm chiêu hướng Hạ Như n nói.

Hắn cũng không muốn ra tay với nàng, dù sao hai người cũng có tình nghĩa sư đồ. Hơn nữa từ nhỏ nàng đã sống tại Hàn gia, tất nhiên không thể nào không có tình cảm.

“Tốt, Hàn lão đầu không cần cùng bọn họ nói nhiều, trực tiếp ra tay đi” lão giả của Tôn gia lên tiếng nói.

Hắn cũng không muốn Hàn Bắc Huyên thuyết phục được Hạ Như n trở về, nếu không Tô gia bọn họ sau này làm sao cùng Hàn gia đấu.

“Như n, ngươi theo Hàn trưởng lão đi, chuyện này không liên quan đến ngươi” Trịnh Dương hướng Hạ Như n nói, hắn sao có thể để nàng gặp nguy hiểm đây.

Vốn dĩ hắn đang diện bích tại Bắc Phiệt Môn, nhưng do hắn ngộ ra Không Linh pháp tắc khiến cho tông môn oanh động, vì vậy mới được tông chủ đặc cách cho ra ngoài. Đáng tiếc, thiên phú của hắn tuy tốt nhưng lại khiến Hàn gia cùng Tô gia động sát tâm, bởi vì bọn họ lo sợ Trịnh Dương phát triển kéo theo Trịnh gia khiến vị thế của bọn họ tại Bắc Phiệt Môn triệt để tan biến.

Nhưng ở Bắc Phiệt Môn bọn họ dù sao cũng phải nể mặt Mạc Khải U không dám có hành động gì, vì thế mới nhằm vào Trịnh gia để Trịnh Dương trở về Phi Linh Thành, như vậy có thể tiện đường ra tay.

Chỉ là Hàn Bắc Huyên không ngờ Hạ Như n thế mà lại ưa thích Trịnh Dương đến vậy, thậm chí vì hắn mà từ bỏ Hàn gia, khiến hắn tức giận vô cùng.

“Trịnh Dương, nếu như chết ta cũng sẽ chết cùng ngươi” Hạ Như n ánh mắt kiên quyết nhìn Trịnh Dương nói.

Nàng thân phận tuy cao quý, vạn người mong ước, nhưng lại có mấy người hiểu được nàng khổ tâm đây. Từ khi sinh ra đã không có người thân, may mắn được Hàn Bắc Huyên nhận nuôi mang về Hàn gia dạy dỗ. Nhưng tại Hàn gia ai ai cũng xem thường nàng, nếu không phải nàng thiên phú không tệ, cùng với bản thân nỗ lực trở thành thánh nữ của Bắc Phiệt Môn. Có lẽ Hàn gia đều đã vứt bỏ nàng.

Từ khi gặp được Trịnh Dương nàng mới bắt đầu biết đến cảm giác được quan tâm che chở, cũng chỉ có hắn mới khiến nàng cười nhiều như vậy. Có lẽ cũng là vì nàng là người thân duy nhất của hắn tại Bắc Phiệt Môn đi.

Một thế tu luyện nếu không phải được người nịnh nọt, thì là bị người khinh bỉ, lại có mấy ai tình nguyện cùng người yếu hơn mình kết thân đây.
— QUẢNG CÁO —

Trịnh Dương đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Như n, mỉm cười nói: “Trước đây đều là nàng vì ta ra mặt, bây giờ để ta vì nàng một lần đi”.

Nói xong hắn cũng không đợi Hạ Như n trả lời, thánh lực toàn thân bộc phát mang theo một thanh trường kiếm màu xanh hướng ba người Hàn Bắc Huyên đánh tới.

“Hừ, thánh hoàng cảnh cũng muốn cùng chúng ta chống lại? Mơ tưởng” hai người Tôn gia thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng nói.

Bọn họ trước giờ luôn có thành kiến với Trịnh Dương, bởi vì hắn chính là hòn đá cản chân Tôn Tằng Minh. Hơn nữa lần này cũng vì hắn tự nguyện diện bích không ra, mà người Tôn gia mới tiến đến Bắc Thành, kết quả toàn diệt. Bọn họ sao có thể không tức giận đây, nếu không phải Trịnh Dương một mực tại tông môn bọn họ đã muốn lột da lóc xương hắn từ lâu rồi. Lần này có cơ hội hai người sao có thể bỏ qua đây.

Hai người cũng không chậm trễ, khí tức cao giai đại thánh cảnh hoàn toàn hiển lộ ra, một tên cầm cự đao, một tên cầm dây xích hướng Trịnh Dương xuất thủ. Bọn họ cũng không để ý đến mình là đại thánh cảnh mà lấy hai đánh một, dù sao Hạ Như n cùng Trịnh Dương sẽ không còn sống mà kể lại. Còn Hàn Bắc Huyên chắc chắn không dám nói chuyện mình đánh giết thánh tử với thánh nữ ra ngoài rồi.

Cự đao vừa xuất hiện lão giả liền trảm ra hơn trăm đao, cùng với đó lão giả còn lại cũng hóa ra bốn thân ảnh đều cầm dây xích hướng Trịnh Dương tấn cống, mục đích muốn giữ chân hắn lại.

Trịnh Dương cũng không để ý những dây xích đó, tay phải cầm kiếm trực tiếp hướng lão giả cầm đao đâm tới. Thế công của hắn dường như bình thường, không có thiên địa linh khí, không có huyền mỹ kiếm pháp nhưng lão giả kia dường như bị định trụ không thể cử động. Mãi đến khi một kiếm của Trịnh Dương đánh trúng ngực hắn hắn mới nhận ra, muốn lùi lại thì đã không kịp, bị một kiếm kia đâm trọng thương.

~ Phốc phốc ~

“Nhị đệ!” lão giả cầm sợi xích thấy vậy thì kinh hô một tiếng.

“Hả” Hàn Bắc Huyên ánh mắt cũng kinh nghi nhìn Trịnh Dương, tên tiểu tử này rốt cục là tu luyện công pháp gì, vậy mà có thể bỏ qua thế công của hai lão già kia.

Trịnh Dương được thế không tha người, tiếp tục hướng lão giả đang trọng thương đánh tới.

Lão già cầm đao thấy vậy vội vã kêu lên một tiếng: “Cửu Trảm Huyền Đao”.

Cùng với tiếng hô của hắn, thánh lực của hắn ồ ạt bạo phát, vô số đao khí hướng Trịnh Dương đánh tới. Kỳ lạ là lần này Trịnh Dương cũng không thể bỏ qua những đao khí kia, mà phải bộc phát toàn liên tục huy kiếm nhằm cản lại những đao khí đó.
— QUẢNG CÁO —

~ oanh oanh ~

Đáng tiếc thực lực của hắn cùng đại thánh cảnh chênh lệch quá lớn, chỉ có thể cản lại một nửa đao khí, sau đó bị đao khí oanh trúng thân thể không ngừng lùi lại.

“Tốt, hai vị tiểu tử này hẳn là có thể không nhận thiên địa linh khí uy hiểm. Chúng ta chỉ cần dùng thánh lực đơn thuần, hắn chắc chắn không thể cản lại” Hàn Bắc Huyên thấy một màn này chợt bừng tỉnh, hướng hai người nói.

Trịnh Dương nghe vậy thì nhẹ cười khổ, thật đúng như Hàn Bắc Huyên nói. Từ khi hắn ngộ ra Không Linh pháp tắc, tuy chỉ là nhập môn mà thôi hắn gần như có thể bỏ qua công kích từ thiên địa linh khí và thuộc tính tự nhiên. Bởi vì lần ra tay đầu tiên đám người Tôn gia đều sử dụng thiên địa linh khí, nên hắn có thể không cần để tâm. Nhưng lần thứ hai lại khác, lão giả kia thân mang trọng thương, lại không có thời gian câu thông thiên địa linh khí nên mới phải dùng toàn bộ thánh lực, hắn chỉ là thánh hoàng cảnh sao có thể chống lại đây.

“Lại ... lại có công pháp lợi hại như vậy sao?” lão giả cầm dây xích giờ đây cũng đã thu lại bốn phân thân, kinh nghi nhìn Trịnh Dương nói.

Sở dĩ người tu luyện phải câu thông thiên địa linh khí để sử dụng là vì muốn giảm đi tiêu hao thánh lực của bản thân, nếu như ngươi tiêu hao hết thánh lực như vậy không khác gì phàm nhân thể xác cứng cáp, chỉ cần người có chút tu vi đều có thể đánh bại.

Bây giờ lại có người có thể không nhận ảnh hưởng của thiên địa linh khí, như vậy nếu như cùng giai giao chiến chẳng khác gì nói hắn là bất bại sao. Chỉ cần hắn cùng người giao đấu đến khi người khô kiệt là xong nha. Càng nghĩ hắn càng tham lam nhìn về phía Trịnh Dương, công pháp này hắn nhất định phải có.

Có lẽ hắn cũng không biết rằng Trịnh Dương là Không Linh Thánh Thể hơn nữa còn phải ngộ ra Không Linh pháp tắc mới có thể làm được như vậy. Nếu không cũng sẽ không có ý nghĩ này.

“Tiểu tử, đi chết đi!”

…..

“Lão tổ, người không sao chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.