Chương trước
Chương sau
Lúc này, tại vị trí bên trong vòm chắn, mọi người đều kinh nghi nhìn vào hố sâu trước mặt. Chỉ thấy lấy hố sâu làm trung tâm, vô số máu huyết từ bốn phương tám hướng chảy vào trong đó, cùng với đó là từng tiếng rít rào không ngừng vọng lên từ bên trong hố sâu kia.

Đám người xung quanh thì không ngừng quan sát hố sâu, sau đó lại nhìn về phía vòm chắn màu đỏ đang không ngừng thu hẹp lại. Cho dù tại nơi này hầu hết mọi người đều có tu vi bán thần cảnh, nhưng bọn họ cũng không thể không sợ hãi. Khí tức từ vòm chắn tản ra khiến bọn họ cảm giác được uy hiếp rất lớn.

Bạch Thanh Sắc ánh mắt kinh nghi nhìn lên không trung nói: “Lâu như vậy tại sao Bạch trưởng lão vẫn chưa ra tay đây?”.

Theo hắn suy nghĩ, với thực lực của Bạch Đại Sơn nếu như muốn phá hoại trận pháp này hẳn là rất đơn giản đi, không thể nào lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì a.

“Ngu dốt!” Huyết Nham khinh bỉ một tiếng. Sau đó hắn như có như không nhìn xung quanh nói: “Huyết Vân, nếu đã đến sao còn không hiện thân đi!”.

“Cái gì? Còn có người khác ẩn nấp sao?”



Đám người nghe Huyết Nham nói thì đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, sau đó điên cuồng tìm kiếm xung quanh, dù sao thì không ai muốn có người ẩn nấp xung quanh mình. Cho dù hiện tại bọn họ đều biết Thánh Anh Quả không tồn tại, cũng không cần phải tranh giành. Nhưng bây giờ nguy hiểm thậm chí còn hơn trước đó rất nhiều, cho nên ai ai cũng sẽ có tâm tư phòng bị.

“Ồ, ca ca ngươi thật đúng là minh mẫn nha!”

Đang khi mọi người nghi hoặc thì một thanh âm lạnh lẽo vang lên. Khi nhìn về vị trí thanh âm, mọi người đều kinh sợ không thôi, bởi vì nơi âm thanh kia phát ra đúng là gần vị trí hố sâu kia. Càng đáng sợ là trước đó trong phạm vi năm mét xung quanh hố sâu đều không có vật sống, vậy mà bây giờ lại hiện ra một nam tử lặng yên đứng đó.

Nam tử này dáng người cao gầy, mặc một bộ áo choàng màu đen che phủ từ đầu tới chân, dù cho mọi người cố gắng dò xét nhưng đều không thể xuyên qua được bộ áo choàng kia, hiển nhiên áo choàng hắn mặc có khả năng che giấu khí tức.

Khi nhìn thấy nam tử trước mặt, ánh mắt Huyết Nham cũng nhẹ co lại: “Huyết Vân, thật không ngờ ngươi lại dám chuyển dời tế đàn, ngươi không sợ làm hỏng đại sự của mẫu thân, làm ảnh hưởng đến Ma Tông sao?”.



“Huyết Vân? Hắn chẳng lẽ là tên yêu nghiệt từng tiến nhập Thánh Thiên Viện kia sao?”

“Hẳn là hắn đi! Nghe nói vì vậy mà Thánh Thiên Viện chịu không ít thiệt thòi a!”

“Hừ! Ngay cả người của Ma Tông cũng bồi dưỡng, Thánh Thiên Viện thật không ra làm sao!”

Đám người khi nghe đến cái tên Huyết Vân này thì đều sôi trào lên, trong thế lực bọn hắn ai mà không có không ít con em chịu thiệt trong thời điểm đó đây. Chỉ tiếc lúc đó Thánh Thiên Viện còn nắm quyền quá lớn, bọn họ cũng không có khả năng làm ra chuyện gì. Chính vì vậy mà sau khi thân phận Ma Tông của Huyết Vân bại lộ, các đại thế lực đều đứng ra chỉ trích Thánh Thiên Viện. Vì để làm giải quyết chuyện này Thần Triều đành đồng ý cho các đại thế lực cùng tiến vào cao tầng bên trong Thánh Thiên Viện, cũng vì vậy mà quyền hạn của Viện Trưởng tại Thánh Thiên Viện cũng bị hạn chế rất nhiều.

“Ồ! Vậy là lại là sợi tơ ngũ hành pháp tắc! Tiểu tử này hẳn là đánh chủ ý đến đạo uẩn của ta sao?” Lăng Huyền Thiên nhìn về chiếc áo choàng đen kia nhẹ lắc đầu một cái.

Lộ Huyền Cơ cùng Bạch Vũ Hải đứng cạnh Lăng Huyền Thiên nghe hắn lẩm bẩm cũng chăm chú nhìn về áo choàng của Huyết Vân, dù sao sợi tơ pháp tắc cũng không phải là người bình thường có thể luyện ra a.



“Ha ha ha, mẫu hậu? Bà ta cũng không phải là mẹ ta, còn Ma Tông …. chỉ cần ta cứu được vị kia sợ là đám người đó không phải trực tiếp tôn ta lên làm tông chủ sao?” Huyết Vân cười nhạt nhìn Huyết Nham nói.

Sau đó hắn nhẹ than tiếc một tiếng: “Đáng tiếc, ca ca của ta … có lẽ ngươi không thể sống để xem ta dẫn dắt tông môn a … ha ha ha".

~ Gràooo gaoooo ~

Nói rồi Huyết Vân nhẹ bỏ mũ trùm trên đầu mình xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn của mình. Sau đó hắn nhẹ vung tay thi triển ấn chú, cùng với đó một giọt máu từ trong tay hắn rơi xuống hố sâu, tức thì bên dưới hố sâu vang lên một tiếng kêu gào vô cùng khủng khiếp. Theo sau đó là vô số xúc tu đỏ như máu từ dưới hố sâu xuất hiện, điên cuồng hướng về xung quanh tấn công, phàm là nơi nó đi qua chỉ cần là vật sống đều lập tức bị hút cạn huyết dịch.

“Hừ! Tiểu tử, trước giết ngươi, sau lại nghĩ cách thoát ra ngoài!” Bạch Thanh Sắc tay chỉ Huyết Vân nói.

Bạch Thanh Sắc vừa dứt lời, đại hán sau lưng hắn lập tức động thân. Chỉ thấy không gian xung quanh nhẹ chấn động, khi mọi người nhìn lại chỉ thấy đại hán kia đã một đao chém xuống đỉnh đầu Huyết Vân. Kỳ lạ là, đối diện với nguy hiểm trước mắt Huyết Vân lại không có chút phản ứng nào, hắn chỉ nhẹ nở nụ cười khinh miệt.

“Cẩn thận!”

“Trễ!”

~ aaaaaa ~

Mọi người từ xa quan sát chỉ vừa kịp hô lên một tiếng, thì đại hán kia đã bị một xúc tua đâm xuyên thân thể, không ngừng hấp thụ máu huyết cùng thánh lực của hắn, cho dù hắn điên cuồng vùng vẫy nhưng cũng không thể thoát ra được. Chỉ trong chốc lát, thân thể của đại hán kia chỉ còn lại một bộ xương khô.

~ Têeeeee ~

Đám người tại nơi này đều bị một màn này dọa sợ không thôi, cũng không phải vì máu tanh hay huyết tinh, mà là vì đại hán kia đường đường là một vị bán thần cảnh trung giai, hơn nữa còn là sắp đột phá cao giai, vậy mà ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Từ đó có thể thấy được những xúc tu kia không thể xem thường.

Bạch Thanh Sắc thấy một vị bán thần cảnh thân cận của mình cứ như vậy mà chết đi thì giận dữ hét lớn một tiếng: “Đáng chết!”.

Tuy nói hắn là người của Bạch Gia, người hầu bán thần cảnh cũng không ít. Nhưng đại hán kia lại khác a, hắn là tùy tùng riêng của Bạch Thanh Sắc, hơn nữa còn là hắn từ bên ngoài chiêu mộ đến. Có thể nói là nhất mực nghe lời hắn, bây giờ lại chết vô ích ở đây, sao hắn có thể không tức giận. Tuy nhiên, dù cho tức giận nhưng hắn cũng không dám vội vã xông lên, xác khô vẫn còn đó, hắn sao có thể không rút ra bài học đây.

Chính vì vậy, mà cục diện bây giờ vô cùng vi diệu, đám người đứng một bên, một bên là Huyết Vân, còn những xúc tua kia thì không ngừng cắn nuốt những thực vật cùng yêu thú xung quanh. Kỳ lạ là chúng dường như không có ý định chủ động tấn công đám người.

Lúc này Lăng Huyền Thiên từ từ đưa ánh mắt về mấy người Lộ Huyền Cơ nói: “Các ngươi tiếp tục ở lại nơi này, chỉ cần không vận dụng thánh lực cùng đừng để chảy máu là được! Đợi khi ta đi lên sẽ phá vỡ tế đàn này!”.

Nói rồi Lăng Huyền Thiên chậm rãi tiến về khu vực hố sâu kia, Bạch Vũ Hải dường như phản ứng lại điều gì lập tức truyền âm cho hắn: “Ta có thể nói cho đám người kia nghe sao?”. Ánh mắt của hắn nhẹ đưa về phía đám người thế lực lớn, hắn biết Lăng Huyền Thiên hiển nhiên có thể hiểu ra ý của hắn.

“Tùy ý! Dù sao thì bọn họ cũng sẽ thành người CHẾT!”

Lăng Huyền Thiên bình thản đáp, bước chân của hắn cũng không dừng lại. Hắn đương nhiên hiểu ý của Bạch Vũ Hải, Liệp Hoành Thương Hội làm ăn buôn bán, hiển nhiên cần qua lại với đám người thế lực lớn, Bạch Vũ Hải muốn cho đám người kia biết cách sống trong tế đàn này cũng là bình thường.

Quan trọng hơn, là trong mắt Lăng Huyền Thiên thì đám người ở đây không ít người đều đã là người chết, sở dĩ hắn chưa giết bọn họ là vì hắn còn việc phải làm mà thôi. Sau khi hắn làm xong, tất nhiên không để bọn họ rời khỏi nơi này. Hắn lười để ý đến bọn họ, không có nghĩa là hắn tùy ý bọn họ gây sự.

“Tên tiểu tử kia tính làm gì?”

“Hắn điên rồi sao?”

“Từ bỏ sao?”

Khi đám người thấy cử động của Lăng Huyền Thiên thì kinh hãi không thôi, bởi vì Lăng Huyền Thiên vậy mà chậm rãi tiến đến trước miệng hố sâu, trực tiếp nhảy xuống dưới. Kỳ lạ nhất là những xúc tua kia vậy mà không hề gây thương tổn đến hắn.

Huyết Vân thấy vậy thì vội vàng xông tới, thánh lực truyền vào trên áo bào, ngay khi áo bào của hắn vừa sáng lên bao phủ thân thể hắn, Huyết Vân cũng không chậm trễ lập tức nhảy xuống dưới.

“Hai tên này bị ngu rồi sao? Vậy mà trực tiếp nhảy xuống dưới!”

“Chẳng lẽ bên dưới chính là lối thoát đi?”

Cử động của Lăng Huyền Thiên mọi người có lẽ sẽ không quá quan tâm, nhưng Huyết Vân thì khác, hắn là người của Ma Tông. Hơn nữa khả năng cao là người bày ra tế đàn này, hiển nhiên hắn sẽ biết cách thoát thân, vì vậy mọi người đều sẽ nghi hoặc về hành động của hắn.

Bạch Thanh Sắc lúc này hướng mọi người nói: “Các vị, bên dưới nhất định là lối thoát, thậm chí rất có thể sẽ có chí bảo bên trong, chúng ta hẳn là nên cùng nhau xuống phía dưới”.

“Tuyệt đối không thể xuống dưới!”

Đúng lúc mọi người chần chừ thì một thanh âm trầm ấm vang lên, khi mọi người nhìn về phía mình Bạch Vũ Hải mới nhẹ ôm quyền nói: “Những xúc tu này chỉ tìm ăn máu thịt cùng linh lực, nếu như chúng ta phong bế bản thân tạm thời không sử dụng linh lực hẳn là sẽ không bị nhắm đến. Ngược lại nếu như chúng ta xuống dưới sợ là chết không chỗ chôn!”.

“Hừ, Bạch Vũ Hải ngươi là nhất định muốn đối nghịch ta sao?” Bạch Thanh Sắc thanh âm lạnh lẽo vang lên, hắn tất nhiên không tin lời Bạch Vũ Hải nói. Theo hắn suy nghĩ, Bạch Vũ Hải chỉ là muốn làm ngược lại với hắn, nên mới nói lăng lung tung.

Sau đó hắn chậm rãi nhìn về phía sau lưng nói: “Phi Yến, Bạch Hạc, ba chúng ta xuống dưới!”.

Lời nói của hắn vừa dứt thân thể đã nhanh chóng tiến đến trước hố sâu, Bạch Hạc cũng là cùng hắn đứng song song. Chỉ có nữ tử gọi Phi Yến kia lại không có động thân, nàng nhẹ hướng về phía Bạch Vũ Hải sau đó lại nhìn về phía Bạch Thanh Sắc, dường như có suy nghĩ gì.

“Phi Yến, ngươi còn không mau theo ta?” Bạch Thanh Sắc ánh mắt có chút lạnh lùng nói.

Bạch Vũ Hải thấy vậy thì cười nhạt nói: “Phi Yến, Bạch Thanh Sắc hắn dám làm càn là vì hắn có mệnh bài, các ngươi thì khác. Các ngươi cũng chỉ có một mạng này thôi a, dùng sao cho tốt đi!”.

Nghe đến hai chữ mệnh bài ánh mắt của Phi Yến có chút xoay chuyển. Nàng tất nhiên biết ý nghĩa của mệnh bài, người của Bạch Gia nắm giữ mệnh bài như có thêm một mạng, tuy sau khi mất đi thực lực sẽ yếu đi một phần, nhưng còn tốt hơn là bỏ mạng a. Chỉ là muốn làm ra mệnh bài không hề dễ dàng, vì vậy mà chỉ những người dòng chính đạt tu vi bán thần cảnh mới có tư cách làm mệnh bài. Nàng tất nhiên không có rồi.

“Thanh Sắc ca ca, ta vẫn là muốn quan sát một chút nữa a!”.

“Ngươi …!”

Bạch Thanh Sắc muốn nói gì nhưng lại thôi, sau đó hắn trực tiếp nắm tay Bạch Hạc phi người xuống dưới vực sâu.

Thấy cử động của Bạch Thanh Sắc, đám người thế lực lớn cũng nhao nhao lên, chỉ là không ít người vẫn lặng yên quan sát.

“Cầu phú quý trong nguy hiểm! Hừ … Các ngươi không dám thì để lão phu!”

Tôn Lam vừa dứt lời liền hướng về phía hố sâu nhảy xuống, cùng với đó là không ít đệ tử của Thánh Phiệt Môn cũng theo sau hắn.

Chỉ là ngay khi vừa nhảy xuống hắn với phát hiện mình mắc bẫy Bạch Thanh Sắc, bởi vì tiểu tử này vậy mà không hề nhảy xuống, ngay khi vừa tiến đến miệng hố hắn đã ẩn thân đi, hơn nữa còn dùng hai hình nộm giả để nhảy xuống.

~ aaaaa ~

Chỉ là khi hắn phát hiện ra đã muộn, chỉ thấy đám người vừa rơi xuống dường như bị vô số pháp tắc công kích, chỉ trong nháy mắt thân thể đã xuất hiện chằng chịt vết thương, cùng với đó là những xúc tua kia cũng lập tức lao về thân thể bọn họ mà cắn nuốt, dù là bọn họ muốn vứt bỏ thể xác để thần hồn thoát ly cũng không được.

~ hô ~

“May mắn a!” lúc này Bạch Thanh Sắc cùng với Bạch Hạc mới từ miệng hố sâu xuất hiện, nhanh chóng lùi về phía sau.

Lúc này giữa miệng hố chỉ còn lại vô số xúc tua, cùng với lít nha lít nhít thân thể bị xuyên qua, sau một lúc toàn bộ thân thể đó đều thành xác khô.

“Bỉ ổi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.