Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Thanh Sắc đều hiện lên vẻ khinh bỉ cùng chán ghét. Bọn họ thật không ngờ, đường đường một thiếu chủ Bạch Gia vậy mà lại đê tiện như vậy. Tuy nói đám người Tôn Lam và Thánh Phiệt Môn đều là vì tham lam mà chết, nhưng nếu Bạch Thanh Sắc không có cử động như vậy, thì chắc chắn bọn họ cũng không ngu ngốc làm chim đầu đàn.
Tần Mộng Dao đứng từ xa nhìn hơn chục xác chết bị vô vàn xúc tua đâm qua thì nhẹ lắc đầu khinh bỉ nói: “Bạch Gia đúng là một đời không bằng một đời, chẳng trách Bạch Vũ Hải lại bị ép rời khỏi dòng chính!”.
“Tần Mộng Dao, ngươi không cần phải mỉa mai Bạch Gia ta, Tần Gia ngươi chẳng lẽ không xuống dốc sao?” Bạch Thanh Sắc ánh mắt băng mắt hướng về Tần Mộng Dao nói.
Từ khi sinh ra đến giờ hắn ghét nhất chính là bị người ta so sánh cùng Bạch Vũ Hải. Nếu không phải Tần Mộng Dao thực lực cùng bối cảnh không thua gì hắn, sợ là hắn đã trực tiếp ra tay, sao có thể cùng nàng nói miệng lưỡi.
“Các vị, hiện tại không phải thời điểm gây gổ a! Chúng ta hẳn là nên nghĩ cách thoát khỏi khốn cục này đi" lúc này Hoàng Vỹ Khôi chậm rãi lên tiếng nói, sau đó hắn đưa ánh mắt về phía vòm chắn đang dần khép lại, hiển nhiên mọi người đều biết, vòm chắn kia không bao lâu nữa sẽ ép đến bọn họ.
Quỷ Ngạc nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng nói: “Trên có vòm chắn, dưới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-de-chi-ton/2421541/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.