Lục Tịch bắt đầu dành ra thời gian để đi đón Nguyễn Lâm tan làm.
Trước kia Lục Tịch là dân FA, một người ăn no cả nhà không đói bụng, đường đường là một viện trưởng, nhưng lại thường xuyên thay ca cho các bác sĩ có gia đình khác.
Còn bây giờ là đến giờ tan tầm người đã biến mất, mặt còn đầy mùa xuân nữa chứ, cả điều dưỡng lẫn bác sĩ trong bệnh viện đều kháo nhau rằng viện trưởng đi tìm phu nhân rồi.
Mà phu nhân viện trưởng lúc này đang mặc áo công nhân, đội nón bảo hộ ở công trường dẫm bùn đất.
Lục Trác sắp xếp công việc này cho cậu, kỳ thật cũng không cần mỗi ngày đều phải có mặt ở công trường, nhưng Nguyễn Lâm nhớ kỹ Lục Trác đã nói, công việc này là đầu cầu, là cơ sở, thoạt nhìn thì không học được gì, nhưng sau này về công ty mới có chỗ dùng tới.
Làm việc ở công trường không phải là kế hoạch lâu dài, học được hay không đều do cậu cả thôi.
Hơn nửa tháng trôi qua, Nguyễn Lâm đã từ đề phòng biến thành tâm phục khẩu phục với Lục Trác.
Trước kia cậu không biết vị Lục tổng này là nhân vật truyền kì trong công ty, để ngồi được ở vị trí hiện giờ đều là do thực lực.
Đã vậy thì sao cậu không làm được?
Ngày đi làm cuối cùng trước kì nghỉ lễ, Nguyễn Lâm đi dạo quanh công trường một vòng, kiểm tra mấy chỗ có nguy cơ gây cháy nổ trước, đi chúc “Nguyên Đán vui sướng” với mấy chú công nhân ở lại canh chừng, rồi mới quay về phòng thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791610/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.