Sóng gió trong lòng Nguyễn Lâm vừa mới được khơi dậy lại bị câu nói này dập tắt.
Cảm xúc tới tới lui lui làm cậu phản ứng chậm chạp, đứng hình mất vài giây thì đầu óc mới quay lại, ngây ngô xác nhận với Lục Tịch: “Anh nói thật à?”
Hỏi xong rồi lại không cho Lục Tịch có cơ hội trả lời, như là sợ hắn đổi ý nói: “Dù sao em cũng nghe được rồi, anh đồng ý, đồng ý ở bên em.”
Người ngồi đối diện vẫn chưa thành thục kiềm chế cảm xúc như người trưởng thành, lúc thích hay lúc phòng bị đều hiện lên hết cả trên mặt.
Lục Tịch gắp một miếng nấm hương từ từ ăn, nhỏ giọng lên tiếng: “Ừ.”
Thật ra lúc nói khóe môi của hắn có hơi nhếch lên một chút, Lục Tịch cảm thấy cảm xúc của mình đã bị người đối diện lây nhiễm mất rồi.
Có điều Nguyễn Lâm vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, không nhìn ra.
Cánh tay cậu cọ cọ khủy tay Lục Tịch, hai cánh tay đặt song song trên bàn, khóe miệng lẫn giọng nói không che giấu nổi vui sướng: “Bạn trai.”
Lục Tịch đưa ra điều kiện không cho phép tùy tiện động tay động chân, nên Nguyễn Lâm điên cuồng so khoảng cách giữa hai cánh tay, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ thoát ra từ đối phương.
Cậu không thèm ăn cơm nữa, ra sức gọi Lục Tịch: “Bạn trai ơi, bạn trai à, bạn trai ơi.”
Lục Tịch không nhúc nhích ngồi ăn cơm, thậm chí sau khi bỏ vào miệng hai miếng đồ ăn, còn vững vàng bưng lên chén canh uống một ngụm, vô cùng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791583/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.