Những tưởng tình yêu ngày xưa đã phôipha,
Những tưởng mình đã quên lãng,
Những tưởng sẽ chẳng còn gặp lại anh,
Vậy mà trong một khoảnh khắc ngước nhìnlên,
Lại thấy dấu vết của anh để lại.
Thực sự là sau hôm đó tôi không về nhà. Tôi không muốnnhắc lại chuyện buồn đau đến cực điểm ấy nữa.
Ăn cơm xong, tôi cùng Tô Na Na phi thẳng đến hộitrường của học viện. Tuy chúng tôi học khoa Diễn xuất nhưng môn Pháp luật làbắt buộc. Những giảng viên được mời về giảng tại hội trường cũng đều là bậcxuất chúng. Nếu đến muộn, e rằng sẽ phải ngồi ở tận những hàng ghế phía sau.
Vừa bước vào cửa đã thấy bao nhiêu cái đầu đen nhấpnhô, âm thanh hỗn tạp, nghe như tiếng biển gầm gừ.
Tô Na Na thở dài, hậm hực: “Bọn này sáng nay vừatan học là kéo cả tới đây, chắc không phải họ đóng gói cả mỳ trộn mà mang vàođây ăn đấy chứ!”.
Tôi phì cười. Muốn biết món đặc sản mỳ trộn của thànhphố S này thì phải nói đến mỳ trộn bằng tay. Mỳ thường được bày thành ụ to nhưquả núi trong một cái đĩa còn to hơn cả quả bóng, trộn với ớt xanh, hành tây vàthịt dê. Thử nghĩ xem, hội trường trang trọng là thế, có thêm vài trăm ngườibưng đĩa mỳ hì hục ăn thì sẽ tăng thêm bao nhiêu phần hoành tráng? Lại cònkhông ngừng sụt sịt vì cái vị cay đến tức mũi của hành tây nữa.
“Hình như có cả mùi thịt dê”, tôi hít hà rồi kéo tayTô Na đến ngồi vào chỗ trống ở hàng ghế sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881626/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.