Hôn nhân là một canh bạc,
Mà nhiều người vô tình bị cuốn vào.
Tôi đối diện với hôn nhân của mình,
Phát hiện rằng, hóa ra nó chẳng là gìcả.
Năm mười tám tuổi, Tần Niệm rời xa tôi, tôi cảm thấytình yêu chẳng là gì, cố mãi cũng chỉ có vậy.
Sau năm mười tám tuổi, tôi vẫn thấy tình yêu thật vôvị, cứ tưởng mỗi lần đều giống nhau nhưng thực ra lại hoàn toàn khác.
Mãi đến năm hai mươi mốt tuổi, tôi mới bỗng nhiên ngộrằng, tình yêu chính là thứ rác rưởi, xả nước rồi là sẽ không bao giờ thấy nữa,nhưng mùi hôi lưu lại vẫn ám lấy người ta.
Đừng trách tôi dùng lời bất nhã. Ngay cả Chopin saukhi tan vỡ cuộc tình cũng không viết những bản nhạc vui nữa. Huống hồ là PhóTiểu Mật tôi. Bây giờ tôi chính là một chiếc violon hỏng bị mất nhạc điệu.
“Tiêu Hàn Ý cũng chả ra thể thống gì! Lúc đầu haingười đùng đùng làm đám cưới, chuyện này cả trường đều biết. Bây giờ mới ly hôncậu một ngày mà đã phát thiệp cưới khác mời mọi người rồi. Nghe nói là kết hônvới nhỏ khoa Âm nhạc thì phải.” Tô Na Na nhai miếng khoai tây một cách bặmtrợn, giống như có mối thù truyền kiếp với loại thực phẩm này vậy.
Tôi chỉ biết cúi mặt vào cơm, ngay cả vợ mới của TiêuHàn Ý là ai, tôi cũng không dám hỏi.
“Phó Tiểu Mật, sao cậu cứ cúi gằm mặt xuống mà ăn cơmthế?”, Tô Na Na gõ đũa vào bát của tôi rồi hỏi.
“Cả thế giới đều biết tớ bị đá, chẳng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881623/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.