Hắn ngẩn người ra, đoạn ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt trống rỗng như không có tiêu cự.
Uy áp từ cơ thể hắn đã hoàn toàn tan biến, hay nói đúng hơn là được nội liễm vào. Mạnh Hạo thở phào một hơi, đang định mở miệng nói vài câu trấn an thì tròng mắt y bỗng co rụt lại, nhoáng cái đã xuất hiện ngoài mũi thuyền.
“Mau nhìn xem!”
“Kia là cái gì?”
Tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía. Trên bầu trời lúc này bỗng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn màu đen kịt, xung quanh nó huyễn hoá ra từng tràng quái ngữ.
Mạnh Hạo còn đang bán tín bán nghi thì từ đằng xa có đạo tia chớp màu vàng bay đến, khi đáp xuống mũi thuyền lại hoá thành một lão nhân già nua, trên thân vận cẩm bào lộng lẫy.
“Mạnh huynh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ài, chào Thành Hoàng đại nhân”
Lão nhân kia sau khi nhìn thấy dị tượng trên bầu trời thì khoé môi hơi run lên, khuôn mặt vốn đã nhăn nheo nay lại càng méo xệch. Thân là Thành Hoàng quản lý toà thành này, lão có thể nhìn thấy những thứ mà tu sĩ bình thường không thể thấy. Xung quanh vòng xoáy kia ẩn chứa vô tận ma niệm, rõ ràng không phải thứ dựa vào sức hai người họ có thể đối phó.
“Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ ma đạo đã đánh đến?”
Mạnh Hạo cười khổ giảng lại một lần sự tình lúc nãy, chỉ thấy Thành Hoàng đã kinh ngạc đến mức thất thố:
“Ngươi lại dám đem lời đại nghịch bất đạo như vậy nói với bậc đại thần thông giả? Không phải ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000773/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.