Khương Thiên tiếp lấy chén rượu từ tay Linh Vũ, thần thức khẽ đảo qua, sau khi xác định không có gì bất thường liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Dòng rượu khi vào lưỡi còn mang theo khí lạnh, nhưng lúc xuống dạ dày đã hoá thành một đám lửa nóng.
“Khàaa…”
Cảm giác cay nồng tràn khắp toàn thân khiến hắn bất giác thở ra một hơi thật dài.
“Ha ha ha… Đạo hữu thật là người tiêu sái… ừm… đúng vậy, đêm nay nên say một trận cho thoả thích”
Mạnh Hạo thấy đối phương sảng khoái như vậy thì cười lên ha hả, đoạn đặt chén rượu xuống bàn, trên tay thoáng cái xuất hiện một bầu rượu lớn, đưa lên miệng hung hăng uống đến vơi hơn non nửa.
Ánh đèn bập bùng giao thoa, buổi hội thơ nho nhã trong khoang thuyền lúc này bỗng chốc lắc mình trở thành yến tiệc sôi động. Thức ăn lên xuống linh đình, có tiếng trẻ con đùa giỡn, xung quanh bóng người qua lại không ngớt.
Cảm thấy tâm trạng đã có chút lâng lâng, Khương Thiên mỉm cười hỏi:
“Lúc nãy ở bên ngoài nghe các hạ ngâm qua bài từ kia, đơn giản là kinh diễm đến lay động nhân tâm. Chắc hẳn các hạ cũng là người từng trải qua nhiều cố sự mới sáng tác được một từ khúc xuất sắc như vậy?”
Mục đích rời núi của hắn lần này vốn là để lịch luyện tâm trí hòng mưu cầu đột phá. Bây giờ lại tình cờ gặp được một vị kì nhân có vẻ như đã nhìn thấu hồng trần, nếu có thể từ chỗ đối phương thu được kinh nghiệm thì đúng là cơ duyên lớn lao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000772/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.