Buổi sáng, khí trời se lạnh. Sương mù bao phủ khắp ngọn núi.
Hôm nay sơn thần Chung Tử cũng đã trở về. Y đến bái phỏng động phủ của Khương Thiên, sau khi do dự một chút thì khó xử nói:
“Thập Vạn Đại Sơn vương nhờ tiểu thần chuyển lời, muốn gặp tiên trưởng để bàn một số việc”
“Bàn việc? Nhưng ta hình như cũng không quen biết gì với vị đại vương này.” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Việc này tiểu thần cũng không rõ. Lúc trước ngẫu nhiên cũng sẽ có vài vị đệ tử chính đạo đến núi này thu phục yêu ma, lão nhân gia người sau khi biết thì chỉ nói một câu “thế thiên hành đạo, tự có thiên ý”. Không hiểu sao lần này lại nổi hứng muốn gặp mặt tiên trưởng”
Chung Tử lắc đầu nói. Kì thực, hắn cũng giấu diếm không nói ra việc mình có kể với Thập Vạn Đại Sơn vương về quá trình Khương Thiên mang theo người dịch chuyển.
“Ừm, cũng thật là kì lạ” Khương Thiên khẽ trầm ngâm. Sau đó phất phất tay:
“Ta đã biết. Chung sơn thần cứ lui về nghỉ ngơi đi.”
Chung Tử nghe vậy thì cũng không dám ở lâu, vội vàng cáo từ rời đi.
“À đúng rồi, khoan đã” Chung Tử vừa bước ra cửa động thì nghe tiếng gọi vọng lại từ phía sau, giật nảy mình kêu “tê” một cái. Hắn quay đầu lại cười cung kính:
“T-tiên trưởng có gì dặn dò?”
“Ủa? Chung sơn thần hình như rất khẩn trương”
“Không phải không phải, do đặc tính của tộc tê tê tiểu thần rất nhạy cảm với âm thanh từ phía sau”
“Vậy à? Thôi bỏ đi, ta muốn hỏi thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000754/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.