Khương Thiên kinh ngạc, lúc này mà hắn vẫn chưa hiểu ý nghĩ trong đầu cô gái này thì đúng thật là quá ngu.
Trong nội tâm hắn âm thầm khó xử. Với tu vi của hắn vừa nhìn qua là đã thấy ngay tiểu cô nương này làm gì có linh căn, cơ bản là không thể tu tiên được. nhưng lại đang do dự, không biết có nên nói ra hay không.
Nếu nói, nàng sẽ rất đau khổ tuyệt vọng.
Nếu không nói, nàng một mực sẽ mong chờ, nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì.
Sau khi cân nhắc một hồi, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía khuôn mặt khẩn trương của Linh Vũ, khẽ lắc đầu:
“Muốn kiểm tra linh căn cần phải có công cụ, hiện giờ ta cũng không mang theo bên người.”
Cái chuyện huỷ hoại ước mơ của thiếu nữ như thế này, tạm thời hắn vẫn chưa làm được.
“Vậy sao…” Linh Vũ thở dài, lát sau trầm ngâm nhìn hắn, do dự:
“Tiểu nữ có lời này không biết nên nói ra hay không, mong công tử chớ trách”
“Nếu đã là bằng hữu, điều gì nên nói thì cứ nói”
Hắn nghi hoặc, cũng không biết nàng định nói gì nhưng vẫn khảng khái trả lời.
“Tiểu nữ từng có thời gian theo học một vị phu tử trong thôn, cũng biết qua một ít chữ nghĩa. Trong sách có câu chuyện thế này: Có một chú đại bàng non sinh ra trong một cái ổ treo lắc lư trên vực thẳm. Chú cũng không biết ba mẹ của mình ở đâu. Hàng xóm của chú là một…”
Sau khi kể xong câu chuyện, nàng nhìn hắn ôn nhu nói:
“Câu chuyện trên ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000753/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.