Nghê Nhạc ngáp một cái, điện thoại chơi đến tự động hết pin, gã kéo dây sạc trên tủ đầu giường cắm vào, nằm sấp trên gối nhắm mắt lại muốn ngủ.
Lại bất ngờ mở mắt ra, từ trên giường nhảy bật lên, gã quên Giang Hành Chu!
Hơn 3 giờ sáng!
Nghê Nhạc mở cửa phòng, ba mẹ đều đã ngủ, bên ngoài một mảnh tối đen, gã chậm rãi đi đến lối ra, từ từ đóng cửa lại, đi xuống hai bậc thang.
Nếu Giang Hành Chu dám đi, gã sẽ phơi anh thêm ba ngày nữa!
Bên bồn hoa phía trước tòa nhà đơn vị, vẫn là một bóng người cao lớn, mấy giờ trước Nghê Nhạc đã thấy anh đứng ở vị trí này, mấy tiếng sau vẫn là vị trí này.
Cũng không di chuyển.
Bóng đen đi về phía gã, Nghê Nhạc men theo ánh đèn đường mờ nhạt nhìn rõ khuôn mặt anh, khóe miệng Giang Hành Chu nở một nụ cười quen thuộc, nụ cười rất nhạt, nhưng rất đẹp trai, đặc biệt là Giang Hành Chu, người chưa bao giờ mỉm cười với người ngoài, luôn có một nụ cười nhẹ với gã.
“Nhạc Nhạc.” Giang Hành Chu nói.
Nghê Nhạc trong lòng vừa cảm động vừa vui vẻ, gã gắt gao nhìn Giang Hành Chu, nhưng trên mặt vẫn theo thói quen không biểu lộ bất cứ điều gì, hai tay gã ôm ngực, lạnh lùng nhìn Giang Hành Chu, “Không phải bảo anh đừng đến à.”
“Anh sẽ không để họ phát hiện ra anh.” Giang Hành Chu nói.
“Hừ,” Nghê Nhạc mắt trợn tròn, “Em thấy anh ước đừng gặp ba mẹ em.”
Giang Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da-dong-thuyen/2533901/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.