Mọi người liên tục tìm cách ghép đôi Nghi Văn cho Việt Bân nhưng với tính cách của cô nàng dường như mọi sự cố gắng đều là con số không khi cô nàng không hề có ý định mở lòng cho Việt Bân một cơ hội, dù chỉ mà một cơ hội nhỏ xíu cũng không.
Mọi người ăn uống xong thì ai nấy cùng quay trở phòng nghỉ ngơi, dù sao trời cũng đã khuya, ban đêm sương xuống vô cùng lạnh. Về phòng, quấn lên người một chiếc chăn ấm áp thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.
Nghi Văn suy nghĩ mãi những lời mọi người nói trong bữa ăn nhưng càng nghĩ lại càng đi vào ngõ cụt, nghĩ thế nào cũng không thông suốt lại khiến bản thân mất ngủ. Cô nàng đành ra ngoài đi dạo một vòng.
Sương xuống rất lạnh, cô nàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh, ngồi được một lúc cả người đã run cầm cập.
Đang định trở về phòng thì đã có một chiếc áo khoác ấm nhanh chóng được choàng lên người cô.
"Em mình đồng da sắt đấy à? Trời lạnh như thế ra ngoài còn không biết mặc áo ấm vào?"
"Liên quan gì đến anh."
"Không ngủ sớm đi, giờ này còn ngắm trăng ngắm sao cái gì chứ?"
"Tôi thích, anh quản cái gì chứ?"
"Cái miệng nhỏ này của em không thể nói ngọt ngào dễ nghe hơn một chút được sao?"
"Với anh?"
Việt Bân: "Nếu không thì là ai?"
"Ngủ đi rồi mơ."
Nghi Văn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo ấm xuống, trả lại cho Việt Bân rồi gấp gáp trở về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3698584/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.