Âu Dương Thần cứ úp úp mở mở khiến Triệu Vy Vân vừa tò mò vừa khó chịu khi gặng hỏi mãi nhưng vẫn chưa có đáp án như mong muốn.
“Không cần phải vội. Món quà này ấn định đã là của em, rất nhanh thôi nó sẽ về đúng với chủ của nó.”
“Thần... anh làm em tò mò đấy.”
Âu Dương Thần khẽ hôn lên cái môi đang chu lên phản kháng kia của Triệu Vy Vân: “Em về nghỉ ngơi đi nhé. Mai anh đến đón em.”
“Được, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Em vào nhà đi kẻo lạnh.”
“Dạ, tạm biệt anh
“Tạm biệt.”
Âu Dương Thần về đến nhà, mắt cứ chăm chú nhìn vào chiếc vòng tay được Triệu Vy Vân tặng. Chốc chốc lại muốn chạm vào xem Triệu Vy Vân có cảm nhận được hay không, có vẻ như anh không tin với khoảng cách xa như vậy mà bên cô có thể cảm nhận được.
Nghĩ là làm, Âu Dương Thần nhanh chóng chạm vào mặt sợi dây, hình như mọi thứ không có gì thay đổi. Âu Dương Thần nghĩ chắc do khoảng cách xa nên cảm biến của đôi vòng tay cũng sẽ giảm nên cô không nhận được tín hiệu từ anh cũng là điều hiển nhiên.
Anh thôi không nghĩ ngợi nữa mà trở về giường nghỉ ngơi nhưng điện thoại lại reo lên, là Triệu Vy Vân gọi đến.
“Anh nghe đây.”
“Em không ngủ sớm đi mà gọi anh gì đấy? Có chuyện gì à?”
“Có đấy.
"Hum?"
“Hình như có người nhớ em thì phải?” Triệu Vy Vân tinh nghịch lên tiếng.
Âu Dương Thần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3675267/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.