Triệu Vy Vân nhìn thái độ cũng Âu Dương Thần liền bật cười.
“Em cười cái gì chứ?”
“Anh muốn quay lại với em thì cứ nói thẳng cần gì phải vòng vo như vậy chứ? Em cũng muốn ở bên cạnh anh cơ mà.”
Âu Dương Thần vừa nghe thấy đã vội ôm chầm lấy cô: “Xa nhau nhiều đó đủ rồi. Anh yêu em, anh không thể không có em được.”
“Vân, em về với anh nhé? Anh biết lỗi của anh rồi.”
“Vâng”
“Anh yêu em nhiều lắm đấy nên em đừng hòng chạy thoát khỏi anh.
“Em yêu anh nhiều hơn.”
“Nào, không cần tranh giành. Vị trí này trong lòng anh sớm đã thuộc về em.” Âu Dương Thần lấy tay cô đặt lên trái tim mình.
“Em cũng xin lỗi anh, em không nên tiếp cận anh để...
“Nên, em nên tiếp cận anh. Nếu em không tiếp cận anh thì sao anh có thể có một cô người yêu đáng yêu như em vậy chứ.”
“Anh không giận em chứ?”
“Anh không giận. Anh không quan tâm em tiếp cận anh vì mục đích gì, miễn là những gì em muốn, anh đều có thể cho em.”
“Thế Âu Dương thiếu gia chuyển hết tài sản dưới tên anh cho em nhé?” Triệu Vy Vân nghịch ngợm lên tiếng.
Âu Dương Thần chẳng cần suy nghĩ đã nhanh chóng đồng ý: “Thành giao”
"Hȧ?"
“Đổi lại trên giấy chứng nhận kết hôn của em phải có tên anh trên đó.”
“Thủ đoạn vô biên.”
Âu Dương Thần xiết chặt tay không cho Triệu Vy Vân có cơ hội trốn thoát “Anh không cần biết. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3651400/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.