Trở lại vài tiếng trước.
Người của Âu Dương Thần liên tục lần mò tìm nơi Triệu Thế Vỹ nhốt Triệu Vy Vân nhưng dường như chẳng có chút manh mối nào.
“Có tung tích của cô ấy chưa?”
“Vẫn chưa thưa chủ tịch.
“Tiếp tục tìm cho tôi.”
“Chiếc xe đưa cô Triệu đến đây thì bị mất dâu, mặt đường hình lại không hề có vết bánh xe nào. Chắc chắn bọn họ đã xuống xe ở đây.” Bách Điền nhanh chóng đưa ra phân tích của mình.
“Có người. Mau núp vào.” Âu Dương Thần lên tiếng.
Người đi ra không ai khác chính là Triệu Thế Vỹ. Ngay cái lúc tất cả mọi manh mối đều đi vào ngõ cụt thì manh mối quan trọng nhất lại xuất hiện. Âu Dương Thần không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép, đúng là ông trời có mắt.
Đợi đến khi Triệu Thế Vỹ đi khuất, người của Âu Dương Thần cũng lần lượt tìm đường đi vào căn nhà hoang, nơi đang nhốt Triệu Vy Vân.
“Vy Vân... em ở đâu?”
“Vy Vân...”
Âu Dương Thần lớn tiếng gọi, hy vọng sẽ nhận được hồi âm từ Triệu Vy Vân để nhanh chóng xác định được vị trí của cô.
“Thần..”
“Em ở đây.” Triệu Vy Vân lên tiếng.
Âu Dương Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, đến gần mới phát hiện Triệu Vy Vân đang bị trói ở một góc.
“Vân..
“Em ở đây”
Âu Dương Thần nhanh chóng cởi trói cho cô: ‘Em không sao chứ?”
“Triệu Thế Vỹ, hắn ta không phải người nhà họ Triệu. Hắn bắt em ký giấy chuyển nhượng, hình như hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3650921/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.