Trước mắt Triệu Vy Vân là một mảng trời tối đen. Thục Tâm, bà ta đang làm gì với ba cô thế kia.
Nghe tiếng Triệu Vy Vân, bà ta hoảng loạn đến nỗi rơi cả ống tiêm ra sàn nhà. Bà ta vội vàng nhặt chúng cho vào túi xách nhưng nhanh chóng bị Âu Dương Thần cản lại, ống kim tiêm trong tay bà ta chớp mắt đã được Âu Dương Thần bắt lấy.
"Cậu làm gì thế hả? Mau trả cho tôi."
"Muốn lấy lại sao? Ra tòa tôi trả cho bà nhé?"
Triệu Vy Vân tức đến nỗi run cả lên, hai tay cô bấu chặt. Cô chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, cứ như vậy mà lao vào đánh Thục Tâm.
"Bà điên rồi, sao bà dám làm như thế hả?"
"Ba tôi đối xử tệ với bà à? Bà dám ra tay với ông ấy."
"Tôi đánh chết bà, đồ đàn bà độc ác. Sao bà dám hả?"
Triệu Vy Vân điên cuồng đánh vào người bà ta.
"Con khốn, mày dám đánh tao hả?"
Âu Dương Thần cũng không hề có ý định cản cô. Anh còn cố ý giữ người bà ta lại để cho cô đánh.
"Ba tôi mà có mệnh hệ nào, tôi giết bà đó bà tin không?"
"Mẹ kiếp, thả tao ra."
"Con khốn."
Triệu Vy Vân nghĩ mãi cũng không thông, bác sĩ báo tình hình ba cô không có gì nguy hiểm nhưng mãi vẫn không thấy tỉnh. Cô còn đang thắc mắc nhưng ngày hôm nay cô đã hiểu. Là bà ta đã tiêm thuốc khiến ba cô lâm vào tình trạng hôn mê sâu, ức chế quá trình tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3648135/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.