Dáng ngồi hờ hững kèm câu nói kia thật dễ khiến cho người nghe cảm nhận được độ phong bạt của anh ta.
“Triệu tiểu thư xinh đẹp như vậy, không lẽ một chút rung động cũng không có? Cậu không thích phụ nữ đấy à?”
“Vớ vẩn.”
“Cậu xem cô ấy là trò cá cược không sợ người đẹp biết sẽ tẩn cậu một trận à?”
“Cậu suy nghĩ phong phú quá rồi đấy.”
“Đúng là tảng băng ngàn năm, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.”
Việt Bân rơi vào trầm tư một lúc lâu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại lên tiếng: “Không lẽ cậu tiếp cận Triệu tiểu thư chỉ vì khu resort của tớ.”
“Nếu không thì còn lý do nào khác?” Âu Dương Thần nhanh chóng đáp lời.
“Nếu một ngày nào đó cậu bị Triệu tiểu thư kia làm cho rung động thì sao nhỉ? Chắc chắn sẽ hay ho lắm đây.” Việt Bân nói với giọng điệu đầy hào hứng.
Âu Dương Thần nghe xong cũng thôi không đáp lại, trong đầu không biết đang suy tính chuyện gì mà trông có vẻ rất suy tư.
“Mà này, tớ nghe nói Triệu gia thời gian gần đây đang rất khó khăn. Các nhà đầu tư đều bị Vương thị gây sức ép nên không một ai dám đầu tư vào Triệu gia dù cho các dự án của họ đều làm rất tốt.”
“Ừ.”
“Hả?”
“Thì sao? Cậu nói với tớ chuyện này làm gì?”
“Không phải cậu đang theo đuổi Triệu tiểu thư sao? Cậu giúp gia đình cô ấy, khéo cô ấy lại rung động trước cậu ấy. Chút tiền nhỏ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646921/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.