Chưa bao giờ Âu Dương Thần thấy thời gian trôi qua lâu như lúc này, mãi mà trời vẫn chưa sáng. Cả ngày làm việc vất vả, tối lại chẳng thể ngủ một giấc cho đàng hoàng.
Mặt trời cũng dần lên cao, ánh mặt trời khẽ chiếu vào bên trong xe. Triệu Vy Vân bị chói mà cũng chịu tỉnh giấc. Cảm giác khung cảnh xung quanh rất lạ, đầu lại đau nhức như búa bổ, cô đưa mắt dáo dác nhìn quanh rồi dừng lại ở người đàn ông đang ngủ gật trên vô lăng, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, hai hàng chân mày của anh nhíu chặt như đang căng thẳng chuyện gì đó.
Triệu Vy Vân cũng không quấy rầy anh, ngồi im lặng một góc đợi Âu Dương Thần. Được một lúc lâu thì anh ta cũng tỉnh giấc.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Sao không gọi tôi dậy?”
“Trông anh ngủ ngon như vậy nếu tôi gọi anh dậy không phải tôi là một tội đồ à.”
Khóe môi của Âu Dương Thần khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong khá hoàn mỹ: “Vậy sao? Chứ không phải cô muốn ở cùng tôi lâu thêm một chút à?”
“Nếu tôi muốn ở cùng anh thì cũng không ấu trĩ đến mức dùng cách này.”
“Tỉnh rượu chưa? Một mình đi bar mà ăn mặc như thế này, còn uống say để người khác gạ gẫm. Cô cũng tin tưởng bọn đàn ông quá rồi đấy.”
Triệu Vy Vân đưa tay vỗ vỗ trán, cảm giác đau nhức, vô cùng khó chịu.
“Tôi ăn bận như này đến bar khiến anh bận tâm?”
“Không biết có bận tâm hay không nhưng tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646920/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.