Hôm nay mình đưa bọn nó đi giáo dục lại từ đầu nha cả nhà.
Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ khi bọn nó trở về Việt Nam. Tối hôm qua ba nó đã đưa ra một quyết định hết sức buồn chán, chính là “đi học“.
Bọn nó thì chán muốn chết luôn tại vì dù chỉ mới 16 tuổi nhưng bọn nó ai cũng nắm trong tay cả chục cái bằng đại học danh tiếng còn là loại ưu nữa mà bây giờ còn phải đi học lại mệt thật. Nhưng vì nhiệm vụ đành chịu vậy…
Ấy vậy mà sáng sớm mới 7h30' mà nó đã không thấy đâu (sớm quá). Bởi vậy ba đứa đành phải đi học mà không có nó bên cạnh.
Trường Loslya.
Đây là tên của ngôi trường mà sau này bọn nó sẽ phải chiến đấu với từng con chữ và con số. (Về phần ngôi trường mình sẽ giới thiệu với các bạn vào chương sau nha, hi hoành tráng lắm đó!)
À, để coi. Ủa phòng hiệu trưởng hình như có nhiều người lắm thì phải?
- Dạ, thưa ba tiểu thư, quả thật là tôi không biết người mà các tiểu thư nói đang ở đâu cả, vã lại tôi cũng đâu có biết cô ấy là ai đâu ạ _ thì ra là tiếng nói của thầy hiệu trưởng thì phải, còn có vẽ rất run sợ nữa, giống như sợ rằng chỉ cần nói sai điều gì ngay lập tức có thể không còn mạng nữa.
Vậy còn ba người mà thầy gọi bằng tiểu thư là ai vậy ta? Để coi.
- Thực là vậy sao? _ ủa, nghe quen lắm nha, giọng nói này , hả chẳng phải là của Sandy hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cu-thich-em-song-gio-hoc-duong/770566/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.