Khán đài chưa bắt đầu chương trình thế nhưng các vị khách mời đã đến khá đầy đủ. Có vài lời bàn tàn về món đồ lần này, chúng mang giá trị lớn hơn so với những đồ đã được đấu giá trước đó. Mọi người cũng tò mò, rất chờ mong được chiêm ngưỡng. Không biết ai là vị chủ nhân chính thức cho lần này.
Bẵng đi một tuần, Lưu Tuệ Yên đồng ý đi theo Vu Dịch đến đây. Quả là đồ anh lựa, dù Tuệ Yên có từ chối đến đâu nhưng cuối cùng cũng anh cũng làm cho phải đồng ý. Nhìn cô thật sự rất sang trọng, phút chốc làm anh cũng phải say đắm.
- Nếu không muốn tôi bỏ về thì anh hãy giữ trật tự đi, dáng vẻ của anh đợi trước ít nói lắm cơ mà. Hãy giống như đợt trước thì tốt hơn.
Dường như không chọc nghẹo cô thì Vu Dịch không chịu được, tên này thỉnh thoảng nói ra những lời vô sỉ mà khiến cô giận đỏ cả mặt. Anh hầu như đã quá thay đổi, Tuệ Yên thật sự không thể chịu đựng được cảnh đeo bám này. Cứ như trước kia, đáng lẽ mình tốt hơn rất nhiều. Đỡ khỏi phiền phức như bây giờ.
- Vậy à, là tôi lỡ lời thôi. Được rồi, yêu cầu của em tôi sẽ thực hiện.
Nói xong không gian dường như im lặng hẳn, không còn âm thanh trò chuyện vang vọng bên tai. Đường Vu Dịch thay đổi chóng mặt, chỉ một câu nói đã khiến anh uất ức giận hờn như vậy. Dần dần, Tuệ Yên thấy anh thật đúng như trẻ con. Thôi kệ giận thì cứ giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3384159/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.